Page 68 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 68
khu vực hồ bơi của khách sạn. Mỗi chiều người ta xếp
hàng rồng rắn để mua vé vào boi, đặc biệt là vào những
ngày hè oi bức. Nhà hàng của tôi phục vụ chủ yếu cho
đối tượng này nên sàn nhà lúc nào cũng trơn ướt vì khách
hàng có thể đi thẳng từ hồ bơi vào nhà hàng để ăn uống.
Đặc điểm này làm cho bảng mô tả công việc của một lính
mới như tôi có thêm mục “lau nhà”, và không biết tại sao
cứ “lau nhà” là thường đi chung vói "làm vệ sinh toilet”!
Tôi đã vượt qua chính mình để thích nghi với công
việc đầu đời này và luôn thầm cảm ơn là chính nó đã
dạy cho tôi biết hạ mình xuống thấp để trân trọng tất cả
những gì tôi đạt được sau này. Và tôi không còn e ngại
bất kỳ một công việc nào trong tương lai.
Tuy vậy, mỗi khi nhìn thấy bạn bè cùng lứa học hành
đỗ đạt là tôi không khỏi chạnh lòng. Nhưng tôi tự trấn
an là những gì mình đang làm hôm nay chỉ là tạm thòi,
một nấc thang để đi đến một nơi xa hơn. Tôi liền vạch
ra cả một con đường phía trước cho mình để phấn đấu
và mục tiêu trước mắt là được chuyển qua bộ phận tiếp
tân. Vì trong suy nghĩ tôi lúc đó, đây là bộ phận có nhiều
cơ hội thăng tiến và danh giá nhất của khách sạn.
Tôi còn nhớ là mỗi ngày trên đường đạp xe đến chỗ
làm tôi thường tưởng tượng miên man về hình ảnh mình
đang đứng làm việc tại quầy tiếp tân ra sao. Tôi còn tìm
mọi cơ hội để được đi ngang qua khu vực tiền sảnh chỉ
để nhìn trộm các sinh hoạt xảy ra tại bộ phận này và khi
thuận lọi là tôi lân la bắt chuyện với các anh chị tiếp tân
68 • Bâu trời không chl có màu xanh