Page 441 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 441
đạo chính trị không phải là đưa ra những câu nói
đẹp để lẩn tránh các nhu cầu ấy, mà thỏa mãn các
nhu cầu ấy sao cho thích hợp với hoàn cảnh trước
mắt. Thí dụ nhu cầu "ăn" lả một nhu cầu bất biến.
Hồ Chủ tịch nói:
"Dân lấy ăn làm trời; nếu không có ăn là không
có trời. Vì vậy chính sách của Đảng và Chính phủ
là phải hết sức chăm nom đến đời sống của nhân
dân. Neu dân đói, Đảng và chính phủ có lỗi, nếu
dân dốt là Đảng và Chính phủ có lỗi.”
Nguyện vọng lớn nhất của Hồ Chủ tịch không
phải là xóa bỏ giai cấp, làm cách mạng thế giới,
xóa bỏ chế độ người bóc lột người. Hồ Chí Minh
không nêu lên những sứ mạng lịch sử bắt nhân dân
Việt Nam phải gánh vác. Nguyện vọng ấy rất bình
dị, nhưng hết sức thiết thực: "Làm sao cho nước ta
được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự
do, đồng bào ta ai cũng có cơm ăn, ảo mặc, ai cũng
được học hành". Câu náy nói vào tháng giêng năm
1946 và được nhắc lại gần như nguyên vẹn trong
Di chúc của Người. Ngay cả độc lập tự do cũng không
có giá trị ở bản thân nó mà phải quy chiếu về hạnh
phúc của ngưòi dân. Hồ Chủ tịch nói: "Có độc lập
tự do mà người dân sống không có hạnh phúc thì
cái độc lập, tự do ấy không có ý nghĩa gì". Hạnh
phúc là một cái gì cụ thể, không nằm trong những
bái thơ, những bài ca, những công trình kỷ niệm.
Nó được xác định bằng những việc làm. Bản "Di
chúc" viết: "Đánh thắng giặc M ỹ rồi, thì những việc
chính của cách mạng là làm thế nào giải quyết ngày
443