Page 151 - Bác Của Chúng Ta
P. 151

vui, xoa đầu tôi, vẻ mặt Bác hài lòng.  Các bạn Anbani
        tiễn Bác ra tận xe, ôm hôn tạm biệt.

            Năm 1961, tôi đi họp Đại hội chiến sĩ thi đua toàn
        quân. Tôi lại được gặp Bác. Khi Bác ra về, tôi còn đứng
        trông theo mãi. Xe Bác đã chuyển bánh, bỗng Bác ra hiệu
        cho đồng chí lái xe dừng lại. Bác vẫy gọi tôi đến. Sung
        sướng, cảm động, tôi chạy vội tới chào Bác. Bác hỏi:

            - Cô vẫn làm báo chứ.
            Tôi thưa:
            - Thưa Bác vâng ạ.

            Bác lại hỏi;
            - Thế được mấy con rồi.

            Tôi thưa:
            - Thưa Bác, cháu được hai đứa ạ.

            Bác gật đầu cười vui vẻ. Mỗi lần đi thăm Đại hội các
        nhà báo, Bác đều gọi các cháu gái viết báo lên ngồi hàng
        ghế đầu.  Bác  kể chuyện rửìững năm Bác  làm báo  cho
        chúng tôi nghe. Bác thường căn dặn chúng tôi phải viết
        cho hay, cho chân thực, sinh động, hùng hồn về những
        con người mới của thời đại ta, chế độ ta.

            Năm 1957, tôi vào điều trị tại bệnh viện Việt Xô (nay
        là bệrửi viện Hữu Nghị). Tôi gặp một chị cán bộ ngưòd
        dân tộc Tày. Cùng ở một phòng, chúng tôi chóng thân
        nhau. Chị nói chị làm liên lạc cho cách mạng ở căn cứ
        Cao Bằng. Tên chị là Đàm Thị Tịch. Bác Hồ đặt bí danh


                                  150
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156