Page 150 - Bác Của Chúng Ta
P. 150

Một chuyện nữa. Có cháu bé bị ốm, được đưa lên
     bệnh xá của trại trẻ. Thây cháu có vẻ ốm nặng, chị định
     chuyên cháu đi bệnh viện, thì chị y sĩ trạm xá bảo không

     cần thiết.  Chị Phưong lo lắng, chị y sĩ nói: "Chị không
     biết chuyên môn thì cứ để chúng tôi giải quyết."
         Chị  Phương không thạo chuyên môn y tế nên đã

     tin chị ấy và cháu bé đã ra đi vì không được cấp cứu
     kịp thời.
         Bác biết tin này, Bác không phê bình, không khiển
     trách. Bác chỉ nói một cách buồn rầu: "Các cô nuôi nấng
     như thế, thì ai dám giao phó con cái cho các cô nuôi nữa."

         Những  lời  của  Người  làm  chị  Phương  day  dứt
     khôn nguôi. Chị xin đi học lớp y tế khoa Nhi tại chức
     của trường Đại học Y khoa.  Chị muốn mình có những
     kiến thức y học tối thiểu để có thể xử lí kịp thời khi các
     cháu ốm đau.






         Năm 1954, là phóng viên báo Phụ nữ Việt Nam, tôi
     đi họp thường được gặp Bác. Năm 1955, đoàn nghệ thuật
     Anbani sang thăm và biểu diễn ở nước ta. Tôi được cử đi
     phiên dịch tiếng Pháp cho đoàn. Bác đến thăm đoàn. Tôi
     báo cho đoàn biết.

         Bác và đoàn đã nói  chuyện thân mật,  vui vẻ.  Khi
     Bác ra về, tôi đứng ở cửa ra vào vỗ tay chào Bác. Bác cười


                                149
   145   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155