Page 146 - Bác Của Chúng Ta
P. 146

Cùng đi với chị còn có bảy cháu lít nhít, cháu lớn
     nhất bảy  tuổi là  con  gái anh  chị Đặng Việt Châu.  Mẹ
     cháu mất ở Phú Thọ trong một trận Pháp ném bom ở
     Phú Thọ. Còn các cháu khác là con các chị Hà Thị Quế,
     Lê Thu Trà, Nhu Quỳnh.

          Khe Khao là một mỏm núi ở độ cao khoảng từ dưới
     1.000 mét so với mặt nước biển.

          Nhà trẻ thoạt đầu chỉ có ba mưoi cháu do sáu anh
     chị phụ trách, thay hẳn bố mẹ của cháu lúc ấy đi công
     tác hay chiến đấu ở xa.
          Bác HỒ biết các cháu đã có một trại trẻ đàng hoàng,
     Bác mừng lắm. Thỉnh thoảng Bác gửi bánh kẹo hoa quả
      cho các cháu ăn. Bố mẹ các cháu lên thăm con rất phấn
      khỏi, nhiều anh chị làm các bài thơ, bài hát ca ngợi Bác.

          Một lần, Bác đi ngựa đến thăm trại. Trong khi các
      cháu, các cô chạy ùa ra đón Bác, Bác Hồ để ý ngay đến
      một cháu đang ngồi riêng một nơi, ủ rũ, mếu máo, ghẻ
      lở  đầy  người,  mụn  nhọt  cả  ở  đầu,  cháu  bé  này  mới

      được đưa về trại, cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, các chị ở
      trại vừa phải chữa suy dinh  dưỡng,  chữa bệnh ngoài
      da cho cháu, vừa phải cách li cháu để tránh lây sang các
      bạn. Bác lại gần âu yếm bế cháu lên, không ngại mụn
      nhọt có nước vàng  có  thể dây bẩn sang  chiếc  áo  Bác
      đang mặc. Bác cứ bế cháu suốt cả thời gian thăm trại.
      Trước khi Bác ra về, Bác trao lại cháu cho một cô bảo
      mẫu và ân cần dặn dò chị em lấy các loại lá rừng có thể


                                 145
   141   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151