Page 79 - Bí Mật Tháp Vẵn Xương
P. 79
,hai vợ chồng thường xáy ra xích micn.
Lần nọ, bà Nhữ Thị Thục đi chợ, ông Văn Định ở nhà
trỏng con. Óng buộc dây vào cành tre, kéo lên, kéo xuống cho
con chơi và nói:
- Nguyệt treo cung, nguyệt treo cung!
Tương con không biết gì, chẳng ngờ Văn Đạt (tên lúc
■nhỏ của Binh Khiêm) nói:
- Vịn tay tiên, nhè nhẹ rung.
Khi bà Thục về, Văn Định khoe chuyện ấy bảo là con
trai họ thông minh. Không dè, bà Thục nói:
- Nguyệt tượng trưng cho bầy tôi! Nuôi con mong thành
Vua, thành Chúa, chứ thành bầy Lôi thì nói làm gì.
Lần khác, biết vợ thường soạn những câu ca đê dạy con
và ghi lại trong sách, khi vợ đi vắng Văn Định lây sách của
vợ tìm một câu (lò dạy con, thấy câu:
“Bống bông, bang bang, ngày sau con lớn, con tựa ngai
vàng”
Văn Định hoảng sợ, cho là ý kiến phản nghịch, có thế bị
tội chém đầu, bòn chữa chữ “tựa” thành “vịn”. Bà Thục về
đến, biết chuyện này bực lắm.
- Sinh con ra, mong con làm vua thiên hạ. Nay thầy nó
dạy con làm tôi, chán quá! Rất tiếc thân này là phận gái.
Vì nhiều quan niệm bất đồng, bà Thục đã bỏ nhà ra đi,
không bao giờ trớ lại với chồng và con, cho cá đến khi nhắm
m ắt cũng vậy.
Tương truyền khi còn sông với Văn Định, có lần bà Thục
ra Đồ Sơn, gặp một người dân chài, oai vệ, cao to, sắc sảo,
vừa thi trúng võ cử, sắp di làm lính túc vệ, bà giật minh than
rằng: Người này mới thật là người mà ta mong ước - Tiếc thay
77