Page 75 - Bí Mật Tháp Vẵn Xương
P. 75

hy vọng:  với  nhân  vật này,  triều  đại  mới  có  thê  đưa  đât  nước
        thoát  khỏi  tình  Irạng  rối  ren  mà  vua  tôi  nhà  Lê  và  các  tập
        đoàn  phong  kiến  trước  đó  gây  ra.
             Nhưng  niềm  tin  đó  bị  thất  vọng.  Là  một  học  giả,  học
        rộng  biết  nhiổu,  trong  thơ  ông  hay  nhắc  tới  sự  thăng  trầm
        “thương  hải  biến  vi  tang  điền”  (biến  xanh  biến  thành  nương
        dâu)  cua  trời  đả't,  tạo  vật  và  cuộc  đời  trôi  nổi  như “phù  vân”.
        Ông  thương  xót  cho  “vận  m ệnh”  quốc  gia  và  cảm  thông  sâu
        sắc  tình  cảnh  cúa  “dân  đen”,  “con  đỏ”.  Ong  th ật  sự  mong
        muốn  đất  nước  thịnh  vượng,  thái  bình.  Tương  truyền,  hình
        như  đê  tránh  những  cuộc  binh  đao  khói  lửa,  tương  tàn  cho
        chúng  dân  và  nhìn  thấy  trước  thời  cuộc,  “vận  m ệnh”  của  đất
        nước  trong  hoàn  cảnh  ấy  chưa  thê  có  những  lực  lượng  đảm
        đương được viộc  thống nhất,  nên  khi  các  tập  đoàn  phong kiến
        đến hòi  kế sách,  óng đều  bày  cho  họ  những  phương sách  khác
        nhau  đê  giữ  thế  “chân  vạc”.  Năm  1568,  Nguyễn  Hoàng  thấy
        anh  là  Nguyễn  Dong  bị  Trịnh  Kióra  sát  hại,  lo  cho  “số  phận”
        nên  đà  ngầm  cho  người  hói  kế  an  thân,  Nguyền  Binh  Khiêm
        nói: “Hoành  sơn  nhâ't đái, vạn  đại  dung th ân ” (ngụ  ý  nói:  Dựa
        vào  một  dải  Hoành  sơn  có  thế  lập  nghiệp  được  lâu  dài).  Thế
        là  Nguyễn  Hoàng  tức  tốc'xin  anh  rể  là  Trịnh  Kiểm  cho  vào
        trấn  thú  đất  Thuận  Hóa  (từ  Đèo  Ngang  trỏ  vào).
             Tại  Thăng  Long,  thời  ấy chúa  Trịnh  cũng  ra  sức  ức  hiếp
        vua  Lê  và  muốn  phê  bỏ,  liền  cho  người  hỏi  ý  kiến  Nguyễn
        Binh  Khiêm.  Ông  không  trả  lời  và  lẳng  lặng  dẫn  sứ  giả  ra
        thăm  chùa và  nói  với  nhà  SƯ:  “Giữ chùa  thờ  Phật thì  ăn  oản”,
        ngụ  ý  mưốn  khuyên  chúa  Trịnh  cứ  tôn  phò  nhà  Lê  thì  quyền
        hành tất giữ được.  Nếu  tự ý  phế lập  sẽ  dẫn  đến  binh  đao.  Còn
        đối  với  nhà  Mạc,  sau  những  cuộc  chiến  tranh  liên  miên,  phái
        bỏ  chạy  lên  Cao  Bằng  thê  thủ,  vua  Mạc  cho  người  về  hỏi  ý
        kiến Nguyễn Bỉnh Khiêm, ông đã  trả  lời: “Cao Băng tuy thiển,
        khả  diên  sổ  thế”  (Cao  Bằng  tuy  đất  hẹp,  nhưng  có  thê  giữ
        được  vài  đời).  Qua  nhiên,  mãi  đến  năm  1688,  sau  ba  dời  giữ




                                                                  73
   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80