Page 406 - AllbertEstens
P. 406
của ông đã ít tác động đến các nhà lý thuyết hạt. Chỉ đến tháng
Bẩy năm 1964, sau cuộc bất đồng trên các trang của tạp chí
"Physical Review Letters" giữa một bên là Abraham Klein và
Ben Lee và một bên là Walter Gilbert về các chi tiết kỹ thuật
trong chứng minh định lý của Goldstone, Salam và Weinberg,
mà bỗng nhiên tôi nhận thấy cái thành phần quyết định để vượt
qua định lý chính là tính bất biến cỡ cục bộ (local gauge
invariance). Đó là vì sự tự do cỡ đã gây phức tạp cho việc áp
dụng bất biến Lorentz.
Thông báo của tôi về cách vượt qua định lý Goldstone đã
được "Physics Letters" nhận đăng. Nhưng tuần lễ sau, khi tôi
gửi cho "Physics Letters" thông báo thứ hai phác họa mô hình
tương đối tính đơn'giản nhất trong đó sự phá vỡ đối xứng tự
phát sẽ sinh ra một khốỉ lượng bozon vectơ (mô hình Higgs) thì
công trình bị từ chôl. Chính vào lúc này "bozon Higgs" đả xuất
hiện lần đầu tiên về lý thuyết; thông báo thứ hai của tôi bản đã
sửa lại (tôi gửi đến "Physical Review Letters") đã lưu ý "các bộ
bội không đầy đủ của các bozon vô hưống và vectơ" là một đặc
điểm của sự mở rộng phi Abel của mô hình. Thông báo này đã
được nhận đăng và người đánh giá (sau này tôi biết đó là
Nambu khi gặp ông năm 1984) nhắc tôi chú ý đến công trình có
liên quan của Brout và Englert.
Cuộc tranh cãi về định lý Goldstone đã không kết thúc với
hai thông báo tôi cho công b ô " . Gilbert có ý kiến phản đối về mặt
kỹ thuật mà tôi không thể trả lời được cho đến khi, ở Chapel
Hill năm 1965, tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng hơn về mô hình Abel
của tôi. Với bản preprint (thông báo in trước), tôi đã được Dyson
mời nói chuyện ở Viện Princeton vào tháng Ba năm 1966; ở đây
tôi đứng trưóc một cử tọa gồm các nhà lý thuyết trường tiên đề
hoá mà sự tin tưởng của họ vào định lý Goldstone đã dựa trên
cách chứng minh đại sô" chặt chẽ của Kastler, Robinson và
404