Page 137 - 4 Phong Cách Bán Hàng
P. 137
Chương IV: Craig - kẻ bám víu vinh quang 141
dương khác cảnh báo không được liều lĩnh đi ra ngoài như
thế. Có lẽ chúng nghĩ rằng, kế hoạch của chúng hay hơn và
bản thân chúng thông minh hơn, nhanh hơn khả năng vốn
có. Hoặc là chúng nghĩ mình khác những con còn lại. Có lẽ
đơn giản là chúng cứng đầu hay bâ't cẩn và không chịu thay
đổi. Anh biết đấy, tôi không quan tâm anh thuộc phẩn nào
trong vương quôc loài vật, anh không thê sống thoải mái
ngoài kia. Tôi chi thây tâ't cả thật thú vị. Dù sao thì tôi biết
anh phải đi bây giờ."
Đúng lúc đó, một chiếc ôtô khác bóp còi, Steve nhìn lại và
nhận ra một trong các khách hàng rõ ràng đang muôn nói
chuyện với ông. "Cả hai ta đều phải đi. Rẩt vui được gặp anh,
Craig! Chúc anh buổi chiều tốt lành."
"Hẹn gặp ông lần sau, Steve", Craig nói với nụ cười tươi
trên môi khi anh gật đầu và bước vào trong xe. Đoạn đôi
thoại cuối cùng với Steve làm anh bôi roi.
Anh thầm nghĩ: "Ồng già này định nói về cái gì vậy
nhỉ?"
Craig về đến công ty vừa kịp giờ để đưa ra kế hoạch cho
cuộc gặp vói Giám đốc bán hàng. Trên đường về, đáng lẽ ra
anh nên nghĩ đến buổi gặp mặt sắp tới, đặc biệt tà khi Giám
đôc bán hàng nhấn mạnh rằng, bà muôn bàn về sự thiếu ổn
định của anh. Thay vào đó, anh lại nghĩ vể câu chuyện của
Steve. Báo, bầy linh dương, con linh dương lạc lối, chết chóc.
"Ông già đó đang nói về cái gì vậy?
Anh tự nhủ khi bưóc lên cầu thang: "Ông ta nên nghỉ ngoi
từ lâu rồi/'