Page 332 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 332
Đông chí Nguyễn Văn Linh chăm sóc cây cảnh trong vườn nhà.
anh và các cháu ngoại. Chiều chiểu chúng tôi thường chăm sóc hoa,
cáy cảnh hoặc cùng nhau đàm đạo về bước đi của đất nước trong cơn
chuyển mình vươn tới. Anh thường tỏ ra tiếc khi thấy mình không
còn đủ sức đê’ thực hiện trọn vẹn những ý tưởng phục vụ đất nước và
nhân dân ở chặng đường tiếp theo của công cuộc đổi mới còn nhiều
thách thức, gian nan. Tuy vậy, ở cương vị Cố vấn Ban chấp hành
Trung ương, anh vẫn luôn cố gắng cập nhật tình hình qua các kênh
thông tin đại chúng, khi cần anh trực tiếp xuống các cơ sở sản xuất
công, nông nghiệp, để từ đó đúc rút những kinh nghiệm cụ thể phát
biểu, góp ý tại các kỳ họp với Trung ương. Sau này vì bịnh tật, có khi
không ra Hà Nội được, anh viết thành văn bản gởi ra tham gia ý kiến.
Tôi rất ái ngại vì tuy thấy đã về hưu nhưng anh vẫn làm việc không
ngơi nghỉ. Đôi khi cần những giây phút thư giãn cho đầu óc bớt căng,
tôi bảo hai cháu Ti, Tô mời ông chơi cờ tướng hoặc đánh bóng bàn,
còn hai cháu Vy, Ly đòi nghe ông kể chuyện cổ tích.
Tiếng sóng bùa ghénh 331