Page 334 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 334
'V
ông trò chuyện với các cháu.
Các cháu ngoại ngồi nghe ông kể trỢn tròn đôi mắt và dòng lệ trào
ra. Mỗi khi ông dừng, Vy cứ giục: “ông kể tiếp đi ông”.
Lắng nghe câu chuyện ông cháu kể cháu nghe, tôi biết đó là chuyện
thật, nên lên tiếng:
- Nghe ông kể sao giống chuyện thời nay quá!
- Bởi vì các nhân vật đểu như một huyền thoại mà!,
Rổi anh nhìn tôi nháy mắt có ý nói: “chuyện cổ tích chỉ là vỏ bọc,
còn nội dung mới là chính”.
Những chuyện gọi là “cổ tích” của anh nhẳm giúp các cháu có nhận
thức đúng đắn, biết phân biệt phải trái, chính tà, bày tỏ thái độ yêu
ghét phân minh. Vậy mà hai cháu gái tôi cứ mê mẩn, chiểu nào đi học
về cũng kéo tay ông ra ban công ngồi để được nghe ông kể chuyện.
Đó là niềm vui của anh trong những tháng ngày được gần bên con
cháu. Nhưng cũng lúc này, bịnh tật phát sinh và nó hành hạ anh khá
dai dẳng. Tôi và các con chăm chút từng bữa ăn, giấc ngủ, nhưng hễ
đỡ bịnh một chút là anh lấy báo ra đọc, viết thơ ra Trung ương, không
chờ đến kỳ họp thường kỳ. Điều anh băn khoăn nhất là mặt bằng đời
sống người lao động vẫn còn quá thấp, dần ta vẫn còn quá nghèo khó.
Tiếng sóng bủa ghểnh 333