Page 329 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 329
Hòa ra mở cổng, mặt nhăn nhó:
- Trời ạ! Con đã nói mẹ rồi. Làm bố chờ đói meo.
Tôi giả lả:
- Mẹ quên, mẹ quên. Thôi hâm canh lại đi con.
Hòa phụng phịu:
- Phải đành vậy thôi, nhưng..., mẹ làm ăn mất ngon!
Vừa bước vô nhà, thấy tôi, anh đứng dậy bảo;
- Huệ vác chiếu qua bên đó ngủ luôn đi, về chi nữa!
Biết mình có lỗi, tôi cười xởi lởi:
- Biết lỗi rồi, tại công việc nhiểu quá, quên mất có bố mấy nhỏ ở
nhà. Thôi, thông cảm nghen!
Cháu Thủy bưng tô canh chua bốc hơi đặt lên bàn. Cả nhà ngôi
vào bàn ăn.
Tôi lên tiếng:
- Hôm nay con nó có ý làm món ăn bố thích. Canh chua nấu bằng lá
giang có vị chua thanh, không như vị chua của me hay trái sấu Hà Nội.
Như vẫn còn giận, anh không nói gì, tôi lại tìm cách đánh trống
lảng:
- Buổi chiểu nay, xem hai bức tranh của nữ họa sĩ Kim Bạch và Gia
Hương, ai cũng thích. Tuổi trẻ tài cao, đáng khen là hai cháu đểu thể
hiện đưỢc cái hổn của bức tranh.
Anh có phần vui trở lại, góp thêm ý kiến:
- Vẽ tranh, nặn tượng, cái khó là thể hiện được cái hổn của nó. Ví
dụ muốn nói vể cuộc đấu tranh trong tù, thì người nghệ sĩ phải đi về
các địa phương có phong trào, đến thăm một số nhà tù cũ để có sự
cảm thông với nhân vật và tạo cảm xúc sáng tác.
- Bố mấy nhỏ nói phải. Chính vì vậy mà Tổ sử đã để ra bốn bước
để các nhà hội họa điêu khắc thực hiện. Đầu tiên nghe kể chuyện, đi
tham quan thực tế, tiếp theo là làm phác thảo tranh tượng, sau đó mới
góp ý bổ sung và khi toàn thể nhất trí mới chính thức thực hiện.
Anh nói thêm:
328 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ