Page 337 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 337
Đổng chí Nguyễn Văn Linh làm việc tại nhà.
Đến cuối năm 1997, bịnh cũ anh tái phát, sức khỏe anh giảm sút
nhiều, cơ thể héo mòn dần. Những căn bịnh tích tụ từ hậu quả của
những đòn tra tấn ở ngục tù Côn Đảo và những năm sống trong rừng
rậm chiến khu.
Vào những ngày chuẩn bị đón mừng 30 tháng 4, nghe tôi và các
con bàn việc tổ chức ngày cưới của anh và tôi, anh gật đầu đổng ý và
nói chậm rãi đáy vẻ ưu tư: “Nhanh quá! Mới đây mà đã nửa thế kỷ
rổi!. Trong nửa thế kỷ, bố mẹ xa nhau thì nhiều, gần nhau lại ít. Lúc
bố mạnh khỏe thì xa mẹ và các con, lúc được gần nhau thì bố lại yếu
đau làm cho mẹ và các con phải cực vì bố”. Tôi bất giác nói liền: “Cực
vậy chớ có người muốn mà không được đó. Bố mấy nhỏ cứ yên tâm lo
dưỡng bịnh. Kỳ này thấy da dẻ mịn màng tốt lắm rồi!”.
Nhưng rổi anh chỉ tỉnh táo vài ngày, lại chìm vào những cơn đau,
bịnh anh ngày càng nặng, nhìn anh nằm trong phòng cấp cứu, lòng tôi
tan nát, tôi mới thắm thìa cái cảu “lực bất tòng tầm”. Và rồi, nỗi đau ập
xuống, vào lúc 7 giờ sáng ngày chủ nhật 27 tháng 04 năm 1998, anh
336 HỔI ức NGÔ THỊ HUỆ