Page 207 - Tiếng Sóng Bủa ghềnh
P. 207

Lúc đó tôi mới nhớ ra vỢ chồng cô Chinh cũng có con trạc tuổi
         Linh và hàng ngày thấy cảnh quyến luyến giữa hai bố con làm động

         lòng Hùng Linh, đứa con trai út ít của tôi. Nhớ lại lời anh Mười kể,
         tuổi thơ anh đã phải chịu nhiều thiệt thòi vì cha mẹ mất sớm, tình
         cảm gia đình thiếu thốn, anh hết ở nhà chú Thụ đến chú Hùng. Bây
         giờ tôi không muốn con mình rơi vào tình cảnh ẩy, nên sau một đêm
         suy nghĩ, tôi quyết định xin chú thím Thụ đưa Linh về Hà Nội ở với
         tôi. Nghe vậy, Linh thích lám. Lúc này tổ chức phần cho tôi một căn
         phòng ở 144C phố Quán Thánh, lớn hơn căn phòng ở Đặng Tất một
         chút. Hòa và Bình của tôi cũng đã hết tuổi mẫu giáo, chuẩn bị vào
         lớp một. May mắn sao anh chị Năm Hà ở gần nhà tôi ngỏ ý muốn
         nhường người giúp việc là cháu Lưu vể với tôi. Cháu Lưu mổ côi mẹ,
         tính tình cởi mở, dễ thương, cháu rất yêu quý các con tôi và ngưỢc lại,
         Hòa, Bình Linh đểu rất mến chị. Hàng ngày tôi lên trường thì Liiu ở
         nhà đưa các em đi học, chăm sóc nhà cửa, cơm nước, tối đi học bổ túc
         văn hóa. Thấy nhà cửa chật chội, một lẩn nữa, tổ chức phân cho tôi
         căn nhà P54, ở dưới dốc Ngọc Hà. Đây là khu tập thể dành cho những
         gia đình cán bộ trung cao đang hoạt động ở miển Nam. ở  phố Cửa
         Bắc có trường cấp I Nguyễn Trãi, hai cháu đi học cũng tiện. Nhưng

         vì trường quá tải, nên phải tách học sinh ra làm đôi. Hai con tôi được
         chuyển vể trường Nguyễn Công Trứ nằm trên đường Nguyễn Trường
         Tộ, tận Hàng Than. Mỗi ngày hai con gái mới sáu bảy tuổi phải đi con
         đường khá xa, qua vườn Bách Thảo rồi đi hết con đường Phan Đình
         Phùng, qua vườn hoa Hàng Đậu mới rẽ vào Hàng Than. Các con đi
         học như thế lòng tôi vẫn không yên, bao nhiêu nỗi lo chổng chất, lo xe
         cộ, nắng nôi, lạc đường..., nhưng rồi cũng đành chịu không có cách gì
         khắc phục. Nhưng rồi may sao, trong một lần đi họp, tôi gặp chị Mai
         Khanh, vỢ đồng chí Phạm Hùng, hỏi ra mới biết sự thể, Mai Khanh
         liền nói:
            - Trường nào cũng học ngày hai buổi, đi xa như vậy làm sao mấy
         nhỏ có thì giờ nghỉ ngơi. Em tính như vẩy nghen, buổi trưa hai cháu
         ghé nhà em ăn cơm, nghỉ một chút rồi đi học tiếp. Sau giờ học buổi
         chiều hãy đi thẳng về nhà.



         206  HỒI ức NGÔ THỊ HUỆ
   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211   212