Page 142 - Vũ Trụ Và Hoa Sen
P. 142

Tôi nghiên cứu gì:  Khoa học ở mọi trạng thái của nó

     lạnh lùng và khách quan. Tuy nhiên, dù là một nhà khoa
     học nhung tôi vẫn nhạy cảm với cái đẹp và sự hài hòa của
     thiên nhiên như một nhà thơ hay một họa sĩ. Trong công
     việc, ngoài những suy ngẫm, cân nhắc ở cấp độ lí trí ra,
     tôi vẫn thường để mình bị dẫn dắt bởi những suy ngẫm
     mĩ học. Ý nghĩ cho rằng công việc của một nhà khoa học
     hoàn toàn klaông có xúc cảm là hết sức sai lầm. Con người
     luôn có lí trí và tình cảm, và nhà khoa học, cũng như bất
     kì ai, không thể tách rời những cảm xúc của mình ra khỏi
     lí trí khi tìm cách đối thoại với tự nhiên. Các nhà bác học
     vĩ đại nhất cũng đều đưa ra ý kiến rỏ ràng về vai trò của
     cái đẹp đối với klroa học. Chẳng hạn, nhà toán học người
     Pháp Henri Poincaré đã nói: "Nhà khoa học không nghiên
     cứu tự nhiên vì mục đích vụ lợi. Anh ta nghiên cứu nó vì
     tìm thấy ở đó niềm vui sướng; và anh ta tìm thấy niềm vui
     sướng bởi vì tự nhiên rất đẹp. Nếu tự nhiên không đẹp, nó
     sẽ không đáng để nghiên cứu, và cuộc đời cũng sẽ không
     đáng sống." Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến này. Đối với
     tôi, niềm đam mê nghiên cứu thực tại, không nghi ngờ gì
     nữa, được thúc đẩy trước tiên bởi sự cảm nhận cái đẹp của
     thế giới.
         Vậy cái đẹp trong khoa học là gì? Trước hết đó chính
     là vẻ đẹp vật chất của thế giới, nó đập ngay vào mắt chúng
     ta và làm chúng ta choáng ngợp. Như Mặt Trời kliông phải
     chỉ là nguồn sống, là ánh sáng và năng lượng; nó còn là
     nguồn của sự lộng lẫy và kinh ngạc. Khi đùa giỡn với bụi
     nước, với các phân tử khí và các tinh thể băng, khi phản xạ



                                                        M7
   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146   147