Page 205 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 205

dưng" nhưng ở những khổ cuối lại nói rõ: người ra đi không chi





                                          cỏ ý chí sắt dá,  mà còn có  một trái tim nặng lòng thương nhớ.





                                          lưu  luyến,  buồn day  dứt khi phải chia  ly.  Người  ấy  khi  từ giã




                                          gia  đình  đã  "buồn”,  thậm  chí buồn rất nhiều. Tác  giả  đã  nhấn





                                          hai lần:


                                                                                                                              ■


                                                         "Ta biết người buồn chiều hôm trước



                                                                                                                                                         %









                                                         Ta biết người buồn sáng hôm nay"






                                                         "Buồn  chiều  hôm  trước" với  "một chị",  "hai ehr  muộn  ìnằn


                                                                                                                                                                     ♦                                      f            '                                                                      •                                                 •

                                           như  sen  cuối  hạ  đã  dành  những  ”dòng ỉệ  sót"  cnảt  từ cuộc  dời




                                           lam  lũ,  vất vả  để  tien  đùa em.  Chữ "sót"  đã diễn  cả rất thành





                                           công  tình  cảm  thương  em  tha  thiết  của  chị  và  sự  nhọc  nhàn





                                           của cuộc  đời  chị.  "Người  buồn sáng hôm  nay"  khi  đứa  em  nhó




                                           ngây  t.hd  trao  cho  anh  chiếc  khăn  tay  kỷ  niệm,  gói  đựng bao





                                           nhiêu  thương nhớ.,.  Làm  sao không xúc động, không buồn day





                                            dứt  trước  tình  cảm  bịn  rịn.  âu  yếm,  lưu  luyến  đến  thế của




                                            những ngưòi chị,  như những doá sen cuôi hạ: của đứa  em  ngây ,





                                            thơ có đôi  mắt và  tấm  lòng trong treo,  tươi sáng như buối sớm




                                           chớm thu.






                                                          Ở   k h ố   t h ơ   e u ô ì   c ủ n g ,   g i ọ n g   t h o   l ắ n g   x u ố n g ,   b â n g   k h u â n g





                                            pha  chút  buồn  man  mác.  bịn  rịn  ouvert  luyến  đến  mức  iứ(ỉnj?




                                            chửng  như  không  the  nào  đi  được.  Thế  mà:  "Người  đi?  ừ nhì,





                                            người đi thực!" Thế là  người  Ty đã  ra  đi.  "Hai chữ "ù  nhí'à giửa





                                            cáu (hơ như chứa dựng mội sj.uá trinh,  trong nó có sự bừng iinh"




                                            ( V ũ   Q u ẩ n   P h ư ơ n g   -   S đ d ) .   C â u   t h ơ   n h ư   m ộ t   s ự   b à n g   h o à n g ,





                                            t h ả n ị ?   t h ô i ,   r i h ừ n g   đ à n h   p h ả i   c h ấ p   n h ậ n   s ự   t h ậ t   n ặ n g   n ề   đ ó .






                                                          -                   B a   c â u   c u ố i   ( ‘ ủ a   b à i   t h í '   t r ỏ   l ạ i   v à   n h ấ n   m ạ n h   c á i   t ứ   "ra  đi





                                            không trớ về"  n h ư n g   n h ì n   t ừ   g ó c   đ ộ   n g ư ờ i   m ẹ .   n g ư ờ i   c h ị .   n g ư ò i   e m :
   200   201   202   203   204   205   206   207   208   209   210