Page 201 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 201

Đỗ  Phủ  tiễn  bạn  đi  làm  việc  nghĩa  mà  cung  không  khỏi





                                      ngậm ngùi:






                                                    "Gạt hàng lệ lúc trên sông tiễn bước







                                                     Trời cao cao man mác nghĩ buồn thay/”






                                                     Cả  hai  vị  thơ  Tiên và  thơ  Thánh  cũng  đều viện  đến  dòng






                                       sông để giãi bày tâm trạng:






                                                     "Nước sông trắng, mây vàng tuôn






                                                     Kẻ đi người ò, cơn buồn bên sông”







                                                                                                                       (Ly biệt - Bạch Cư Dị)






                                                     Nhưng cái thòi "Tốĩig biệt hành” (1940), cuộc tiễn đưa người





                                       li  khách  chắc  củng  diễn  ra  ở  một  bôn  xe,  một  ga  tàu  nào  đó:





                                       "Đưa người, ta không đưa qua sông". Tuy nhiên, cái nỗi niềm ly





                                       biệt ẩn chứa từ bao đòi nay trong van chương cổ  thấm sâu vào






                                       tâm  hồn  tác  giả,  đã  làm  cho  chính  thi  nhân  cũng  phải  ngạc





                                       nhiên  đến  tbẨng thô't  "Sao có  tiếng sóng ở trong lòng?'.  "Ở câu





                                       hai đột ngột nổi lên mấy thanh  trắc (cố tiếng sóng ö) tưởng như





                                       có tiếng sóng thật trong ỉòng người và nghe trong tiếng sóng như





                                       cảm nhận được cả hơi lạnh của gió sông" (Mã Giang Lân).






                                                     2 .  Thời gian tâm trang







                                                      Như  đã  phân  tích  ở  trên,  hai  câu  thơ  đầu  diễn  tả  không





                                        gian tâm trạng là chính  nên  không gian cụ  thể trở  nên  mơ hồ,





                                        thiếu  xác định: Một buổi  tiễn đưa  không có bến  sông.  Khồng có





                                        bóng chiều  tươi  thắm  hay  vàng vọt.  Ấv  thế mà  đầy hoàng hôn





                                        trong mắt trong. Tác giả nói rất nhiều cái "không" để nhàm diễn





                                        tả  một cái "có"  -  Một  thủ pháp rất quen thuộc của  thơ cổ điển  -






                                         mà  lại  "cớ"  rất  nhiều.  Đấy  là  tâm  trạng  bâng  khuâng,  xao










                                          202
   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206