Page 202 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 202
xuyên, đầy lưu luyến vấh vương, buồn thương, ngậm ngùi, của
lòng người trong lúc chia tay.
Cách dùng hình ảnh "sóng lòng" và "hoàng hôn" để diễn tả
tâm trạng nói trẽn không phải hoàn toàn mới trong văn chương:
''Song sa vò võ phươtig trời
Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng"
(Truyện Kiều)
Nhưng cách nói của Thâm Tâm ỏ đây kín đáo mà thấm
thìa, ám ảnh, gợi cảm hơn. "Con mắt là cửa sổ của tâm hồn".
"Hoàng hồn" là biểu tượng của sự chia phôi. "Hoàng hôn’ hay
buổi chiều tà là khi thời gian ngưng đọng, không gian như đầy
áp nỗi niềm.
"Mắt đầy hoàng hôn" phải chăng là đã mắt ẩn chứa bao
nhiêu nỗi nhớ thương mênh mang vòi vợi; là đôi mắt u ẩn chất
chứa biết bao nhiêu nỗi sầu biệt ly? "Nhịp thơ 4 Ị l i 2": "Sao đầy
hoàng hôn / trong / mắt trong?'1 làm cho câu thơ như chững lại.
Tình cảm mỏ ra "Sao đấy hoàng hôrì' rồi được nén lại "trong",
và trào ra, trải ra theo màu ntrongM của mắt, lan theo cái ngập
đầy của hoàng hôn: "trong mắt trong", ở khổ thơ này, tác giả sử
đụng vần "ong" với mật độ khá dày tKhông, sóng, trong, lòng■
bóng, không, trong, trong...) tạo nên âm Iiưdng của những đợt
sóng lòng đầy xao xuyến, trùng điệp" (Chu Văn Sơn).
Như vậy, đoạn thố tả cảnh chia ly mà không có cảnh, chỉ
toàn tâm trạng. Thâm Tâm đã trực tiếp miêu tả tâm trạng. Và
chính nhờ phủ định hàng loạt những thi liệu quen thuộc trong
thơ cổ: "Không qua sông, bóng chiều không thắm, không vàng
vọt"..., tác giả vừa như muôn chọi lại với thi pháp thơ cổ, vừa tạo
được sự hiện diện của những cái không có, nốì liền cảnh chia ly
203