Page 203 - Văn Ôn Thi Đại Học
P. 203
hiện tại với cảnh cũ ngàn xưa, tạo nên một sự giao thoa kim cổ,
làm cho câu thơ hàm súc dư ba, có sức lay động đặc biệt.
Tiểu kết: Trong một khổ thơ ngắn theo lối thất ngôn tứ
tuyệt thì đã có đến hai câu hỏi tu từ đươc đăt áốỉ xứng nhau và
*
•
v
■
đểu bắt đầu bằng tiếng ’’sao” đầy ngõ ngàng thảng thốt, cùng
với một loạt điệp âm "đưa người'\ "đưa qua sông”... "Không
thắm", "không vàng"..,, là một cấu trúc chặt chẽ cân đốỉ, có nhịp
điệu và rất nghệ thuật, chẳng những đã tạo được một giai điệu
riêng hấp dẫn mà còn làm cho đoạn thơ có cái nét độc đáo này:
vừa có cái giọng rắn rỏi hiên ngang lại vừa dâng đầy cảm xúc
thiết tha. Nói như Hoài Thanh "Bàỉ thơ đã làm sống lại cái
không khí riêng của những bài thơ cổ.., nhưng vẫn đượm một
chút bảng khuâng khó hiểu của thời đại".
II. Hình ảnh người ra đi đầy quyết tâm - Qua cảm
nhận của người ở lại
Sáu câu thơ tiếp theo cho ta thấy rõ nét hơn con ngưồi ra đi.
Đây không phải là kẻ xa nhà bình thường, mà là trang nghĩa sĩ
dứt áo ra đi, một đi không trỏ về như một bậc hào kiệt nào đó
trong văn chương cổ:
"Gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh tê
Tráng sĩ một đi không trỏ về"
Cho nên hình ảnh người ra đi cũng đã choán hết cả không
gian ”Đứa người, ta chỉ đưa người ấy". Câu thơ có vẻ vô lý. "Vì
có ai trách anh ta đưa tiễn thêm một người nào nữa đâu!"
Nhưng câu thơ hình như muôn diễn đạt một ý tưâng sâu xa:
"người tiễn chỉ biểt có người đi. Họ ỉà tất cả với nhau, xung
quanh ỉà vô nghĩa" (Vũ Quần Phương - Thơ và lời bình), như
thể hình ảnh của chàng Từ Hải trong con mắt của nàng Kiều.
204