Page 127 - Văn Hóa Tộc Người Nùng
P. 127
thần bản mệnh, trong đó thò cúng "Sơn thần" là
một nét văn hóa cổ xưa, độc đáo mà các nhóm
Nùng nơi khác không còn hoặc chỉ còn là dấu tích.
Hội cúng rừng - cấm bang "Hủi củng chứ" là một
sinh hoạt văn hóa dân gian như thế.
Xuất phát từ quan niệm tín ngưỡng "vạn vật
hữu linh" - coi mọi vật đều có linh hồn nên phải
cầu cúng để mong các đấng siêu nhiên che chở, phù
hộ. Truyền thuvết của người Nùng Dín ở Tùng Lâu
kể lại rằng: Con người có tổ tiên sinh ra nôl tiếp
nhau khai phá thiên nhiên, lập bản dựng làng.
Nhò có rừng núi bạt ngàn, thòi tiết thuận hòa, đất
đai màu mỡ, cây cỏ, hoa lá tôt tươi con người mới
xây dựng được cho mình cuộc sông ấm no, hạnh
phúc. Và cũng như con người, đất trời, rừng núi là
tổ tiên, linh hồn của vạn vật sinh linh luôn bảo vệ,
che chở cho thế giới tự nhiên vững bền tồn tại và
phát triển.
Vì vậy, cùng với việc thờ cúng gia tiên trong các
ngày lễ - tết cổ truyền, để đền đáp công ơn của các
bậc tiền bôl, người Nùng Dín cúng rừng. Đồng bào
quan niệm, rừng che chở cho mùa màng, gia súc,
gia cầm luôn phát triển, tươi tôt, mạnh khỏe,
không bị bão giông, lụt lội, bệnh dịch và tránh mọi
tai biến, loạn lạc, lâm nguy. Rừng đã trở thành
biểu trưng của nước non, của làng bản và thò cúng
rừng như là việc thờ cúng tộc người cho nên hàng
năm cứ mỗi độ xuân về, sau tết Nguyên đán cố’
truyền, cùng với hội "Tết nhảy" của người Dao, hội
"Gầu tảo" của ngưòi Hmông, "Xuông đồng" (Lồng
tồng) của người Tày, người Nùng Dín ở Tùng Lâu
125