Page 49 - Vấn Đề Bảo Vệ Quyền Sở Hửu Trí Tuệ
P. 49

Chương 1: Khái quát chung về sở hữu trí tuệ                           49


                        một trăm năm mươi quốc gia thành viên của Công ước Paris, cơ sở pháp
                        lý cho việc bảo hộ chống cạnh tranh không lành mạnh vì vậy không chỉ
                        thấy trong luật pháp quốc gia mà còn ở mức độ quốc tế.
                             Theo điều 10bis(1) Công ước Paris, các nước thuộc Liên Hiệp Paris
                        có nghĩa vụ đảm bảo việc bảo hộ một cách hữu hiệu chống cạnh tranh
                        không lành mạnh. Điều 10ter(1) của Công ước quy định cụ thể hơn về
                        nghĩa vụ đảm bảo “các biện pháp pháp lý thích hợp”. Đặc biệt, các biện
                        pháp phải được thực hiện để cho phép các tổ chức và hiệp hội đại diện cho
                        các nhà công nghiệp, nhà sản xuất hoặc các thương nhân được khởi kiện,
                        miễn là điều đó không trái với pháp luật của nước có liên quan và không
                        vượt quá các quyền thường được trao cho các hiệp hội quốc gia.

                             Điều 10bis(2) Công ước Paris định nghĩa cạnh tranh không lành mạnh
                        là bất kỳ hành vi cạnh tranh nào trái với các hành vi trung thực trong lĩnh
                        vực công nghiệp hoặc thương mại. Định nghĩa bỏ ngỏ việc quyết định khái
                        niệm “thương mại trung thực” cho toà án quốc gia và các cơ quan hành
                        chính. Các nước thành viên của Liên hiệp Paris cũng được tự do đưa ra sự
                        bảo hộ chống lại một số hành vi nhất định, thậm chí nếu các bên hữu quan
                        không cạnh tranh với nhau.

                             Điều 10bis(3) Công ước Paris đưa ra ba ví dụ cho trường hợp “cụ thể”
                        phải bị cấm. Những trường hợp này chưa hẳn đã toàn diện nhưng là sự bảo
                        hộ tối thiểu mà tất cả các nước thành viên phải đưa ra. Đối với hai trường
                        hợp đầu tiên - gây ra sự nhầm lẫn và làm mất uy tín - có thể được coi là
                        thuộc lĩnh vực “truyền thống” của luật cạnh tranh, đó là bảo hộ đối thủ
                        cạnh tranh. Trường hợp thứ ba - lừa dối - được bổ sung tại Hội nghị sửa
                        đổi ở Lisbon năm 1958, đã tính đến lợi ích của cả người cạnh tranh và
                        người tiêu dùng.

                             Ngoài Điều 10bis và 10ter, Công ước Paris còn có nhiều quy định liên
                        quan tới bảo hộ chống lại các hành vi cạnh tranh không lành mạnh theo
                        nghĩa rộng hơn, đặc biệt với những hành vi liên quan tới nhãn hiệu hàng
                        hoá và tên thương mại.

                             c) Bảo hộ quốc gia: Ba cách tiếp cận chính tới Luật Cạnh tranh
                        không lành mạnh

                             Theo  Điều 10bis(1) Công  ước Paris, các nước thành viên của Liên
                        hiệp Paris phải quy định việc bảo hộ một cách hữu hiệu chống lại cạnh
   44   45   46   47   48   49   50   51   52   53   54