Page 281 - Vấn Đề Bảo Vệ Quyền Sở Hửu Trí Tuệ
P. 281

Phụ lục                                                              281


                             Nguyên nhân cơ bản của việc để mất nhãn hiệu ở đây là sự thiếu đồng
                        bộ và phối hợp giữa chiến lược kinh doanh và quản lý Quyền Sở hữu công
                        nghiệp của công ty Trung Nguyên. Chiến lược kinh doanh giúp cho sản
                        phẩm thâm nhập thị trường trong một thời gian dài rồi công ty mới tính
                        đến việc đăng ký nhãn hiệu.
                             - Nước mắm Phú Quốc có xuất xứ từ nước ngoài

                             Tưởng rằng sẽ chẳng có ai phủ định việc Phú Quốc là một hòn đảo
                        của Việt Nam, nơi có thứ nước mắm ngon nổi tiếng cả thị trường trong
                        nước và thế giới. Thế nhưng tại các cửa hàng đồ khô, trong hệ thống siêu
                        thị của nhiều nước, những chai nước mắm nhãn còn in chữ tiếng Việt rõ
                        ràng (nước mắm Phú Quốc) lại có dòng chữ “Made in Thailand” hoặc
                        “Made in Hongkong”. Thậm chí, ở Mỹ, người đứng tên trong đăng ký bảo
                        hộ nhãn hiệu “nước mắm Phú Quốc loại thượng hạng” và chỉ dẫn địa lý về
                        Việt Nam với hình chữ S là Tập đoàn công ty Kim Seng ở Califonia.

                             Đây tất nhiên là sự vi phạm Quyền sở hữu công nghiệp. Vấn đề ở đây
                        là vi phạm nội dung gì trong Quyền sở hữu công nghiệp? Người dân Phú
                        Quốc biết rất rõ hiện trạng này nhưng khi được yêu cầu gọi tên hiện trạng
                        thì họ cũng chỉ biết đây là vấn đề hàng nhái. Về phía các luật gia thì nhiều
                        quan điểm cho rằng đây là sự vi phạm về xuất xứ hàng hóa căn cứ theo
                        luật Việt Nam. Tuy nhiên, nếu căn cứ theo quy định trong TRIPS thì đây
                        lại là sự vi phạm về Chỉ dẫn địa lý.
                             Theo TRIPS, Chỉ dẫn địa lý được coi là một nội dung quan trọng, đứng
                        ngay sau nhãn hiệu hàng hóa. Tuy nhiên, Chỉ dẫn địa lý không được đề cập
                        trong định nghĩa về Qquyền sở hữu công nghiệp trong Bộ luật Dân sự Việt
                        Nam năm 1995 mà chỉ được nhắc đến trong Nghị định số 54/2000/NĐ-CP.
                        TRIPS quy định rằng Chỉ dẫn địa lý là chỉ dẫn xác định hàng hóa có xuất xứ
                        từ lãnh thổ một nước thành viên mà theo đó chất lượng, danh tiếng hoặc đặc
                        tính của hàng hóa gắn liền với xuất xứ địa lý của nó (Điều 22.1-TRIPS).
                        Theo đó thì, một loại nước mắm thông thường không thể có uy tín và danh
                        tiếng như nước mắm được gắn liền với địa danh Phú Quốc. Thực chất thì
                        nội dung “Tên gọi xuất xứ hàng hóa” trong Điều 780 BLDSVN 1995 đã
                        được bao hàm trong nội dung Chỉ dẫn địa lý của TRIPS. Vậy tại sao không
                        đưa nội dung Chỉ dẫn địa lý vào trong khái niệm Quyền SHCN và loại bỏ
                        nội dung “Tên gọi xuất xứ hàng hóa”?
   276   277   278   279   280   281   282   283   284   285   286