Page 40 - Bài Văn Mẫu
P. 40
học cộng lại sẽ thành kết quả học tập chung, đánh giá năng lực học tập của
mỗi người là kém, trung bình, khá hay giỏi. Muốn trở thành một học sinh xuất
sắc, chúng ta cần phải cố gắng học tập không ngừng, phải có một ý chí cao
và nghị lực bền.
Trong cuộc sống đời thường cũng vậy. Giữa việc lớn và việc nhỏ có một
mối liên quan chặt chẽ. Chúng ta không nên bỏ qua việc nhỏ vì nhiều khi có
thể căn cứ vào một việc rất nhỏ để đánh giá con người như thanh niên ăn
mặc lịch sự nhưng nói năng thô tục, ứng xử kém văn hoá, văn minh nơi công
cộng : học sinh nhưng lại không biết lễ phép với thầy cô, với người trên...
Nhiều việc nhỏ tưỏng chừng không đáng quan tâm nhưng lại là cơ sở để tạo
thành những việc lớn. Chẳng hạn như chuyện gian dối kéo dài sẽ làm méo
mó nhân cách lúc trưởng thành, thậm chí ảnh hưởng xấu tới danh dự suốt cả
cuộc đời. Những lời nói hoặc hành động lệch chuẩn của con cái, của học sinh
nếu không được cha mẹ, thầy cô uốn nắn kịp thời thì dần dà sẽ thành một thói
quen xấu khó sửa. Một vài buổi bỏ học tạo ra lỗ hổng kiến thức nhỏ, nhiều
ngày bỏ học tạo ra lỗ hổng kiến thức lớn rất khó bù đắp. Đến lúc hiểu ra thì
đã muộn. Chẳng khác gì một tàn lửa ai đó vô ý đánh rơi xuống đám lá khô,
nếu nhìn thấy mà không kịp thời dập tắt thì nó sẽ đốt cháy cả cánh rừng...
Muốn có một sự nghiệp thành công, một cuộc đời hạnh phúc thì chỉ có một
con đường duy nhất là học tập, làm việc nghiêm túc, sáng tạo và không
ngừng vươn lên để làm sao cho ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm qua. Như
vậy, cuộc đời của mỗi con người mới thực sự trở nên hữu ích với bản thân, gia
đình và xã hội.
Thời gian là vô cùng đáng quý, thê' nhưng một số người vẫn không biết quý
trọng thời gian. Họ sa đà vào những thú vui vô bổ, thậm chí có hại như cờ
bạc, hút hít, quậy phá... hoặc có thái độ ỷ lại, sống bám vào người khác, do
đó mà lơ là học tập hoặc vô trách nhiệm trong công việc. Họ sống ích kỉ, lo
thoả mãn ý muốn cá nhân chứ không quan tâm tới lợi ích của những người
xung quanh hoặc của cả cộng đồng. Đó là điều đáng chê trách và phê phán.
Mỗi con người chỉ có một quỹ thời gian nhất định để sống, học tập và lao
động. Vậy trong mỗi ngày và trong cả cuộc đời, chúng ta phải làm gl để đến
khi nhắm mắt xuôi tay không phải ân hận vì những năm tháng sống hoài sống
phí {Thép đã tôi thế đấy - Ốt-xtơ-rốp-xki). Đó là câu hỏi lớn đặt ra cho cả đời
người, do đó chúng ta phải biết quý trọng thời gian và biết trân trọng những
giá trị của việc làm, nhữhg niềm vui, hạnh phúc trong cuộc sống hằm ngày.
39