Page 36 - Bài Văn Mẫu
P. 36

(rtV


            Ngày nay, sự phát triển của xã  hội một mặt mang  lại  cuộc sống vật chất
         đầy đủ  cho con  người  nhưng  mặt  khác  nó  lại  là  mảnh  đất màu  mỡ  cho “cái
         tôi”  phát triển.  Mặt trái  của quan  niệm :  Trước hết phải sống cho  mình là  lối
         sống đề cao “cái tôi”  vị kỉ. Đến mức độ cực đoan, “cái tôi” sẽ biến thành thói
         xấu  vị kỉ. Từ điển Tiếng Việt giải thích; Vị kĩ là  chỉ biết chăm lo đến lợi ích của
         cá  nhân  mình,  đặt trên lợi ích của người khác,  của xã  hội.  Người có  tính  vị kỉ
         coi trọng “cái tôi”,  coi thường “cái ta”,  cho  nên  mọi suy nghĩ,  nói năng,  hành
         động của họ đều nhằm vào mục đích vun vén cho lợi ích cá nhân, không đếm
         xỉa  gì  tới  quyền  lợi  của  những  người  xung  quanh.  Họ  tôn  thờ  lối  sống  thực
         dụng,  luôn  giành  phần  dễ  dàng,  thuận  tiện  cho  mình,  đẩy  phần  khó  khăn,
         nguy hiểm cho người khác. Lúc hưởng thụ, họ có mặt đầu tiên. Ngược lại, lúc
         xã  hội cần  cống  hiến,  hi  sinh  thì chẳng thấy  mặt họ  đâu.  ông  cha chúng ta
         đã  phê  phán  loại  người  đó  qua  những  câu  tục  ngữ,  ca  dao  châm  biếm,  đả
         kích, ví dụ  như: Ăn cỗ đi trước,  lội nước đi sau,  Ăn thì ăn những miếng ngon,
         Làm  thì chọn  việc cỏn  con mà  làm; Ăn như rồng cuốn,  nói như rồng leo,  làm
         như mèo mửa... Đây không phải là cách sống khôn ngoan của con người chân
         chính mà chỉ là trò láu cá vặt của kẻ tiểu nhân mà thôi.

            Sống cho mình đồng nghĩa với  vị kỉ\à tự tách mình  ra khỏi cộng đồng, biến
         mình thành  kẻ cô đơn, cô độc vì không có quan  hệ  gắn bó với mọi người.  Kẻ
         ích kỉ sẽ không có người chia sẻ vui buồn, không ai giúp đỡ khi khó khăn,  hoạn
         nạn. Họ luôn ở trong tình trạng: Ăn một mình đau tức,  làm một mình cực thân.

            ổ   mức độ cao, tính  vị kỉ sẽ  trỏ thành thái độ  lạnh  lùng, vô cảm trước con
         người và cuộc đời.  Những  kẻ  vị kĩ thường có thái độ thờ  ơ,  lạnh  nhạt,  không
         quan tâm tới những gì không mang lại lợi ích cụ thể cho họ. Trái tim họ không
         có  chỗ  dành  cho tình thương yêu và đức vị tha.  Họ  dửng dưng trước  nỗi khổ
         của đồng bào, đồng loại bởi không muốn sứt mẻ quyền lợi,  không muốn liên
         luỵ tới  mình.  Họ  luôn  muốn  thoả  mãn  ý  thích,  dục vọng  cá  nhân  mà  không
         cần  biết mọi người xung quanh phản  ứng  ra sao?  Có  bị ảnh  hưởng  hay thiệt
         hại gì không?
            Nhà thơ Tô' Hữu đã phê phán lối sống ích kỉ qua những câu thơ:

                                Một ngôi sao chẳng sáng đêm,
                           Một thân lúa chín chẳng nên mùa vàng.

                                Một người đâu phải nhân gian,
                           Sống chăng một đốm lửa tàn mà thôi.


                                                                                35
   31   32   33   34   35   36   37   38   39   40   41