Page 96 - Những bài Làm Văn 12
P. 96

Những ngả đường bát ngát
                 Nhũng dòng sông đỏ nặng phù sa
                 Nước chúng ta

                 Nước những người chưa bao giờ khuất

                 Đêm đêm rì rầm trong tiếng đất
                 Những buổi ngày xưa vọng nói về.
    Tác giả bộc lộ cảm xúc của mình trước mùa thu  mới ở thủ  đô kháng chiến
  Việt Bắc và những suy ngẫm về truyền thống yêu nước lâu đời của dân tộc ta,
  về đất nước trong thời đại mới.
    ở  đoạn  thơ  trước,  tác  giả  hoài  niệm  về  bức  tranh  mùa  thu  Hà  Nội  với
  những  nét đẹp rất đặc trưng:  sáng chớm lạnh, phố dài xao xác hơi may,  thềm
  nắng lá rơi đầy... Có lẽ đây là mùa thu năm  1946, khi Trung ương Đảng, Chính
  phủ và Chủ tịch  Hồ Chí Minh quyết định  rời  Hà Nội để trở lại  khu căn cứ Việt
  Bắc  tổ  chức  cuộc  kháng  chiến  chống  Pháp  lâu  dài.  Trong  đoàn  người  ra  đi
  đông đảo ấy có Nguyễn Đình Thi.
    Đang  nhớ  về  một  mùa  thu  cũ  đượm  buồn,  nhà  thơ  bỗng  chuyển  hướng
  cảm  xúc về  mùa thu  hiện  tại  bằng  câu  thơ  ngắn  gọn,  dứt  khoát như  một lời
  khẳng định:
                   Mùa thu nay khác rồi
    Mùa  thu  nay là  mùa thu  thứ  hai  ở  chiến  khu  Việt  Bắc  (1948),  sau  chiến
  thắng Thu Đông năm  1947, khác xa mùa thu buồn bã trước đây. Cái khácXoáì
  lên  từ  sự thay đổi  nhịp  điệu  của đoạn  thơ.  Âm  điệu  của đoạn  thơ đầu  chậm
  rãi, man mác, hợp với dòng hoài niệm, hợp với cảnh thu buồn. Đến đoạn này,
  sau câu thơ năm tiếng  là  những câu thơ tự do có  nhịp điệu sôi nổi, ý thơ  rạo
  rực,  lời thơ tự  nhiên,  hồ  hởi  như tiếng  reo vui chân thành thốt lên từ tâm  hồn
  tràn đầy hạnh phúc của tác giả:                               ‘
                   Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi

                   Gió thổi rừng tre phấp phới
                   Trời thu thay áo mới
                   Trong biếc nói cười thiết tha

    Niềm vui to lớn tràn ngập lòng người, tràn ngập đất trời, cây cỏ. Dường như
  nhà  thơ đang  lắng  mình  để  thâu  nhận  niềm  vui từ  ngọn  gió  thu  mát lành,  từ
  sắc  trời  thu  trong  biếc,  từ  giọng  nói,  tiếng  cười thiết  tha.  Tâm  trạng  nhà  thơ


                                                                         95
   91   92   93   94   95   96   97   98   99   100   101