Page 311 - Nguyễn Văn Linh Hành Trình Cùng Lịch Sử
P. 311

40 năm sau, mình lại có một đứa con được két nạp vào Đoàn TNCS Hõ Chi
      Minh để nối tiếp sự nghiệp của mình. Ngày nào bố nhận đưỢc tin Bình rồi
      Linh sẽ vào Đoàn thì thật không gì vui sướng bằng”.
        Càng thương vỢ thương con, anh càng để ý chăm lo cho đổng đội đồng
      chí cùng chiến đấu với anh, bởi vì trong họ nhiểu người cũng xa vỢ, xa
      con, có người hoàn cảnh còn khó khăn hơn. Anh lo đến sự tiến bộ trong
      công tác cách mạng, đến hạnh phúc, đến sức khỏe của từng người. Riêng
      tôi, một trong hàng vạn cán bộ dưới quyền anh cũng được anh rất quan
      tâm săn sóc. Lúc tôi với anh Nhuận^’' quen nhau, chính anh tạo điểu kiện
      cho hai chúng tôi gặp lại nhau, thành vỢ thành chổng. Cuộc đời tôi thiếu
      may mắn, chồng tôi hy sinh trong cuộc kháng chiến chổng đế quốc Mỹ.
      Anh thông cảm cảnh các con tôi mất cha nên, cũng chính anh, anh chưa
      cho tôi  trở lại chiến trường (thời gian tôi được đưa ra điểu trị bệnh tại
      miến Bắc) anh lấy cớ là tôi phải có nhiệm vụ ở lại miến Bắc một thời gian.
      Tôi rất hiểu, anh Mười thương các cháu, anh cố giữ cho các cháu vừa mát
      cha phải còn có mẹ vể, chiến trường đang rất ác liệt, biết có giữ được mạng
      sống hay không.
        Dù bận rộn đến đâu, chiến trường căng thẳng đến đâu, anh vẫn không
      quên ai, trong đó có tôi. Mấy năm sau, cũng chính anh, anh gọi đến gặp
      để tính chuyện xây dựng lại hạnh phúc cho tôi. Tuy tôi không làm theo ý
      định của anh, nhưng mói ân tình đó bao giờ tôi cũng ghi sâu trong lòng.
        Nhiếu lẩn ngổi nghe chị Bảy nói chuyện về anh, tôi khóc và càng quý
      trọng anh vô  cùng.  Anh tầm  sự với  chị;  Suốt mấy chục  năm phải sống
      xa nhau, anh không chia sớt được nỗi nhọc nhằn nào với chị, dổn hết cả
      việc nuôi lẫn việc dạy con cho chị. Anh biết chị vất vả nhọc nhằn lắm.
      Bây giờ được sum họp anh lại già yếu, bệnh tật, anh đã không chia sớt bù
      đắp được gì cho chị mà còn làm cho chị vẫt vả thêm, lại phải chăm sóc
      sức khỏe thuốc thang cho anh. Thế là anh có lỗi với chị. Chị ôn tổn chân
      thực nói với anh: Anh lầm, không vất vả đầu, được sum họp, được lo cho
      anh là hạnh phúc của chị. Chị còn nói rằng mình vẫn hạnh phúc hơn bao



      1  õng Lê Duy Nhuận hy sinh năm  1968 khi đang công tác tạ1 Ban Tuyèn huấn Trung ưcng Cục miền
        Nam. Ông là thân phụ của ông Lẽ Thái Hỷ - Giám đốc Só Thông tin Truyẻn thõng TP. Hồ Chi Minh.


      310
   306   307   308   309   310   311   312   313   314   315   316