Page 430 - Ngữ Văn Ôn Thi Tốt Nghiệp
P. 430

Giao tiếp ngày thường, chúng ta gặp “lễ” trong các cặp từ sau “lễ phép” , “lễ
    nghĩa”...  (còn  như “lễ tân”  (ỏ  khách  sạn)  “lễ  đình” ,  “lễ cưới” ...  chúng  tỏi  không
    bàn).  “Phép” do đọc chệch từ chữ “pháp” mà ra. “Pháp” có nguồn gốc từ “pháp
    trị”  của  Hàn  Phi  Tử.  về  sau  Tử  Tư  dùng  chính  sách  này  để  giúp  Tần  Thuỷ
    Hoàng thống  nhất Trung  Hoa.  Nếu “lễ” tượng trưng cho đạo đức thì trong trật tự
    kết  cấu  này,  cha  ông  ta  đã  lấy  đức  làm  đầu.  Nếu  cá  nhân  nào có  hành  vi  bất
    kính  thì  bị  mắng  là  “vô  lễ”  chứ không  phải  là  “vô  phép” .  Với  ta  “lễ”  quan trọng
    hơn  “pháp”  nhiều.  Đành  rằng  cách  nhìn  nhận  ỏ  đây  có thể xuất  phát từ chính
    sách  cai  trị  “Trong  Pháp  ngoài  Nho”  của  đại  đa  số  các  chính  trị  gia  cổ  đại  ở
    Trung  Quốc  cũng  như ở  ta  thời  phong  kiến,  nhưng  việc  đề  cao  “lễ”  đã  nhấn
    mạnh đến khía cạnh đạo đức trước tiên.
        “Nghĩa” là một trong  những  phạm trù triết học cốt lõi của Khổng Tử. về sau
    Mạnh  Tử phát triển  mạnh  về  khái  niệm  này.  đặt tên  đồng  hàng:  Nhân,  Nghĩa,
    Lễ,  Trí,  Tín.  Với  cách  cấu  tạo  từ tương  tự,  một  lần  nữa,  “lễ”  lại  đứng  trước:  “lễ
    nghĩa”.
        Muốn trỏ lại  người có “lễ” thì phải học mà  học thì phải thông qua chữ (văn).
    “Văn” ấy có thể đã thành văn  và cũng  rất có thể đang ỏ dạng truyền  ngôn,  bất
    thành  văn.  Do đó vai trò của  người thầy là rất quan trọng,  đặc biệt là ỏ tư cách
    đạo đức.  Quan  niệm  này khác với lối giáo dục của phương Tây hiện đại.  Người
    lên  lớp chỉ truyền đạt mỗi  kiến thức. Còn đạo đức của  học sinh thì ít được quan
    tâm  (đã có luật pháp chuyên trị).  Học sinh  đến  lớp chủ yếu chỉ có mỗi thao tác
    là tập trung tiếp thu  kiến thức (tuy nhiên qua kiến thức thì họ cũng học được đạo
    đức).

        Ông  cha ta từ ngày xưa đã quán triệt tinh thần  giáo dục “tiên  học lễ”.  Nếu
    một  người  có  “học”  mà  không  có  “lễ”  thì  người  đó  được  xem  như là  hạng  bất
    nhân.  Và  người  đào tạo  ra  học trò đó cực  kỳ hổ thẹn.  Lịch sử của ta đã ghi  lại
    tên  tuổi  của  nhiều  bậc sư biểu,  xứng  đáng  là  thầy của  muôn  đời:  Chu  Vàn An
    (1293-1370);  Nguyễn  Bỉnh  Khiêm  (1409-1595);  Nguyễn  Thiếp  (1723-1804)...
    học trò của họ, dẫu có thành đạt đến bao nhiêu đi chăng nữa cũng không bỏ rơi
    lễ  nghĩa,  đạo  đức với  thầy,  với  nhân  dân.  Chuyện  kể rằng,  một  hôm  Phạm  sư
     Mạnh  sau  khi  đỗ  đạt,  làm  quan  to  ở  triều,  về  thăm  thầy  (Chu  Văn  An).  Dọc
    đường qua  khu  chợ đang  họp,  ông để lính thét dân dẹp đường,  làm huyên  náo.
     Biết được sự việc,  Chu Văn An giận  không cho  Phạm  Sư Mạnh gặp  mặt.  Quan
    lớn  triều  đình  phải  quỳ xin  cả  buổi  thầy  mới  tha  lỗi.  Phải  có  nhũmg  người  thầy
    can trực, đạo đức như thế mới  có thể đào tạo nên những học trò hữu ích cho đất
    nước.
        Xã hội hiện đại  ngày nay,  càng văn  minh, con  người dường  như ít đạo đức,


                                                                           429
   425   426   427   428   429   430   431   432   433   434   435