Page 94 - Làng Tây Hồ - Phủ Tây Hồ
P. 94
86 Làng Tây Hồ - Phủ Tây Hồ
Nho sinh nghe lòi khuyên của vd gắng sức học
hành, sau đó đỗ đạt làm quan, tước cao lộc hậu. Họ
sinh được một con gái, gia đình thuận hòa, êm ấm.
Một đêm Tiên Chúa khóc và nói:
- Thiếp là Tiên trên Thiên đình, chỉ vì đánh rơi
chén ngọc mà bị đầy xuống trần gian. Chàng cũng
là vì tinh tú trên Thượng giới bị đầy xuốhg đây.
Chúng ta đã có duyên vỢ chồng đến lần thứ hai rồi.
Nay kỳ hạn đã hết, thiếp phải về Thiên đình hầu
hạ Ngọc Hoàng, thương chàng và con nhưng không
làm thế nào được!
Nho Sinh nghe vỢ nói thì buồn đau vô hạn, nước
m ắt ròng ròng. Bỗng ngoài cửa có tiếng xe loan,
một làn gió thơm ào vào, Tiên Chúa biến mất.
Từ khi người vỢ từ biệt trần thế, Nho sinh buồn
khổ tự than: Người ta vào chốn quan trường là để
quan cao bổng hậu nuôi dưỡng vỢ con. Nay người
vỢ yêu đã không còn thì làm quan cũng có nghĩa gì.
Thê là Nho sinh cáo quan về chốn đào viên ở
quê, làm nhà, dạy học và nuôi con cái, bầu rừợu
túi thơ vui thú với thiên nhiên, không kết duyên
cùng ai.
Còn Tiên chúa, sau khi về tiên cung đã được
năm năm mà nỗi nhớ trần gian vẫn khôn nguôi.
Lần thứ ba, nàng lại xin với Thượng Đế cho giáng
sinh trần thế. Thượng Đế chuẩn y. Tiên Chúa