Page 89 - Giao Thông Kỳ Diệu
P. 89
2 2 . dAtbạn đi xa
Kĩ thuật dẫn đường cho tàu thuyền
ở thành phố hay làng quê mà bạn quen thuộc, muốn ra khỏi nhà đến một nơi
nào đó, thường không có chuyện không biết đi đường nào. Nếu trước đây chưa
từng đến đó, thì hỏi đường người khác cũng được. Thế nhưng tàu thuyền lênh
đênh trên mặt biển bao la hay máy bay bay trên bầu trời mênh mang, phải tiến
theo hướng nào mới đến được nơi đã định sẽ thành một vấn để không nhỏ, đó là
“vấn đề dẫn hướng đi tới điểm cuối cùng”, tóm lại là dẫn đường.
Máy bay thời kì đầu, chiều cao bay thường không lớn lắm thì người ta thường
dẫn đường bằng những vật dưới đất mà trên cao có thể nhìn thấy, thí dụ bay theo
dòng sông hay một tuyến đường sắt, tức là bay theo “dấu mặt đất”. Thế nhưng
không ít trường hợp có khi vì mất “dấu mặt đất” ấy mà bay lạc. Bay đêm lại càng
khó khăn hơn nhiếu. Trước đại chiến thế giới lần thứ hai, nước Mỹ có một người
ban đêm lái máy bay từ thành phố này sang một thành phố khác. Anh ta nghĩ
bụng, thật quá dễ dàng, bay lên rồi, cứ theo ánh đèn mà bay là được. Nhưng cất
cánh lên đến một chiếu cao nhất định rồi mới phát hiện ra gần đây vùng này sầm
uất lên nhiếu và kinh tế phát triển mạnh, đèn ở phố xá làng mạc với đèn đường
hoà trộn vào nhau, ở đâu cũng thấy nhấp nhánh sáng như nhau, không làm sao
biết được đầu là đường đâu là thành phố làng mạc. Anh bay theo hướng áng
chừng một lúc khác lâu, khó khăn lắm mới nhìn ra dấu đèn của một sân bay, vội
vàng cho hạ cánh. Anh ta hỏi người nhân viên mặt đất đầu tiên đang đi tới chỗ
máy bay của anh: “Đây là đâu thế ạ?”. Lại còn chuyện cất cánh bay đêm thì không
tìm thấy sân bay đâu, khi bay qua một cây cầu, nhìn hai dãy đèn trên cẩu, lẩm
tưởng đó là đèn của đường băng nên cho máy bay hạ cánh lên cầu.
Năm 1929, Linbai người Mỹ lần đầu tiên bay từ New York nước Mỹ qua Đại
Tây Dương để tới Paris của Pháp. Trên mặt biển mênh mông, anh ta bay 33 tiếng
đông hồ chỉ đại khái theo hướng của la bàn mà bay vế hướng Đông. Phương pháp
90