Page 97 - Danh Nhân Đất Việt
P. 97

lý,  ban  thưởng  cho  ông  hai  mươi  suất  lính  hầu,
           bổng lộc  ngang với chộc  quan  Kiểm  soát Bộ  Hộ  để

           giữ  ông  lại.  Nhưng  ông  thường  giả  ô"m  không  vào
           chầu,  sau  lại viện  cớ  tuổi  già,  m ắt hoa,  tai  điếc  để

           được  trọ ở  ngoài.  Ngự  y ỏ  trong  phủ  Chúa  ghen  tị
           với  ông,  không  chịu  sắc  thuốc  theo  đơn  của  ông,
           nên thế tử Trịnh Cán mãi vẫn không khỏi, ông biết

           điều  ấy,  nhưng  không  hề  thắc  mắc,  mặt  nữa  ông
           cũng  không thật  nhiệt  tình  chữa,  để  sớm  được  trở

           về quê, thoát khỏi vòng danh lợi bó buộc.
               Những tháng  ngày  này,  ông vẫn  thường  than
           thở:  Bấm  đốt  tay  tính  lại  đã  ba  mươi  năm  nay,

           m ình  tường  đâu  sẽ  không  sa  vào  cái  vòng  danh
           lợi,  th ế mà  nay  đến  nỗi  này,  chẳng  khác  chi  một

           thằng tù.
               Sau khi Trịnh Sâm chết vì bệnh lâu ngày,  sức
           yếu,  Trịnh  Cán  lên  thay,  nhưng  Trịnh  Cán  cũng

           ô"m  dai  dẳng  nên  khí  lực  khô  kiệt,  khó  lòng  khỏe
           được.  Nhân  có  người  tiến  cử  một  lương  y  mới,  Lê

           Hữu  Trác  liền  lấy  cớ  người  nhà  ốm  nặng  để  dời
           kinh.  Ngày  2  tháng  11  nám  1782,  ông  vê'  đến
           Hương  Sơn  trong  tâm   trạng  "tuy  thân  mắc  vào

          vòng  danh  lợi  nhưng  vẫn  không  bị  lợi  danh  mê
          hoặc. Ra đi thung dung.  Trở về ngất ngưởng".


           98
   92   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102