Page 76 - Các Đại Công Thần Trong Lich Sử Việt Nam
P. 76

Các đại công thần trong lịch sử Việt Nam 11


       Tượng và Yết  Kiêu.  Hai  người  thuộc  hạ  ấy  can  rằng:  ”Làm  kế
       ấy tuy được phú quý một thời nhưng để lại tiếng xấu ngàn năm.
       Nay Đại Vuxmg há chẳng đủ phú và quý hay sao? Chúng tôi thề
       xin  chết già  làm gia nô,  chứ không muốn  làm  quan mà không
       có  trung  hiếu”...  Trần  Quốc  Tuấn  cảm  phục  đến  khóc,  khen
       ngợi hai người.
           Một  hôm  Trần  Quốc  Tuấn  vờ  hỏi  con  ông  là  Hung  Vũ
       vưong:  “Ngưừi xua có cả thiên  hạ để truyền cho con  cháu,  con
       nghĩ thế nào? Hưng Vũ vương thưa:  “Dầu khác họ cũng không
       nên,  huống chi lá cùng một họ!”. Trần  Quốc Tuấn  ngẫm cho là
       phải.  Lại  một  hôm  ông  đem  chuyện  ấy  hỏi  người  con  thứ là
       Hưng  Nhưọng  vương Trần  Quốc  Tảng.  Quốc  Tảng  tiến  lên
       thưa:  “Tống Thái  Tổ vốn  lá một ông lão  làm  ruộng,  đã thùa cơ
       dây vận  nên  có được thiên  hạ”.  Trần  Quốc  Tuấn  rút gươm  kể
       tội:  “Tên  loạn  thần  lá  từ đúa  con  bất hiếu  mà  ra” và định giết
       Quốc Tảng,  Hưng Vũ vương hay tin, vội chạy tới  khóc lóc xin
       chịu tội thay, Trần  Quốc Tuấn  mới tha.  Sau đó, ông dặn Hưng
       Vũ  vương:  “Sau  khi ta  chết,  đậy nắp  quan  tài đã  rồi mới cho
       Quốc Tảng vào viếng”(ir. 77-78).
          Năm Ất Dậu (1285), thế quân Nguyên Mông bức bách, hai
      vua Trần ngầm đi chiếc thuyền nhỏ đến Tam Trĩ nguyên (sông
      Ba  Chẽ,  thuộc  tỉnh  Quảng  Ninh  ngày  nay),  sai  người  đưa
      thuyền  ngự ra Ngọc  Sơn (mũi  biển  thuộc châu Vạn  Ninh, gần
      Móng Cái, nay thuộc tỉnh Quảng Ninh) để đánh lừa quân xâm
      lược.  Sách Đại  Việt sử ký toán  thư kể:  "Lúc ấy,  xa giá nhá vua
      đang phiêu giạt,  mà  Trần  Quốc Tuấn  vốn có kỳ tài,  lại còn mối
      hiềm cũ của An Sinh vưong, nên có nhiều người nghi ngại.  Trần
      Quốc  Tuấn  theo  vua,  tay cẩm  chiếc gậy  có  bịt sắt  nhọn.  Mọi
      nguôi  đều  gưòm  mắt  nhìn.  Trán  Quốc  Tuấn  liền  rút  đầu  sắt
      nhọn vứt đi chỉ chống gậy không mà đi.  Còn nhiều việc nữa, đại
      loại như thế"(ư. 52).
   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81