Page 29 - Các Đại Công Thần Trong Lich Sử Việt Nam
P. 29

30  Tủ sách  'Việt Nam - đất nước, con ngưùi'


             Tuy nhiên, một cảnh tượng bất thường đã bỗng nhiên xuất
         hiện;  xa  gần  quanh  tòa  chính  điện,  lố  nhố  những  giáo  gưom,
         cung kiếm cùng các bộ mặt lầm lũi gian giảo, đầy sát khí! Lũ thái
         giám mặt mày tái mét, từ chỗ nấp kín trong tòa chính điện, bây
         giờ mói  thấy  chạy  ra  bẩm  báo:  Đông  Chinh  Vưong  (Lục)  đem
         quân riêng trong phủ đến để giết thái tử, tranh ngôi!
             “Loạn Tam Vưong”  thế là nô’ ra. Và đến  đây, mới thấy sử
         cũ  chép  rõ:  “Thái  tử biết có  biến,  sai  người  hầu  đóng  hết các
         cửa điện, và sai vệ sĩ trong cung phòng giữ. Tiếp đấy, một loạt
         lời lẽ - đối thoại, bàn bạc - giữa tình thế vô cùng nghiêm trọng
         và khẩn cấp ấy, đã được sử cũ may mắn ghi chép được nguyên
         văn, từ mé trong điện Càn Nguyên:
             Thái  tử:  -  “Ta  đối  vói  anh  em,  không  phụ  bạc  chút  nào.
         Nay  ba vưong  làm  việc bất nghĩa,  quên  di mệnh  của tiên  đế,
         mưu chiếm ngôi báu, các khanh nghĩ sao?”.
             Lý  Nhân  Nghĩa - vốn từ năm  1011  đã  là Viên  ngoại lang
         nay đưong chức Nội thị - “Anh em với nhau, bên trong có thể
         hiệp  đồng  bàn  mưu,  bên  ngoài  có  thế cùng  nhau  chống giặc.
         Nay  ba  vưong  làm  phản,  thì  là  anh  em  hay  kẻ  thù?  Xin  cho
         bọn thần đánh một trận để quyết được thua!”.
             Thái  tử:  -  “Ta  lấy  làm  xấu  hổ  là  tiên  đế  mới  mất  chưa
         quàn,  mà cốt  nhục  đã giết  nhau!  Há chẳng để muôn  đời cười
         chê sao?”.
             Lý Nhân Nghĩa: - “Thần nghe rằng: Muốn mưu xa thì phải
         quên công gần; giữ đạo công thì phải rứt tình riêng. Đó là việc
         Đường Thái  Tông và Chu  Công  Đán  bất đắc  dĩ phải  làm.  Nay
         điện  hạ có cho Đường Thái và Chu Công là chăm mưu xa, giữ
         đạo công chăng? Hay là tham công gần, đắm tình riêng chăng?
         Điện  hạ  biết  theo  dấu  cũ  của  Đường  Thái,  Chu  Công,  thì  đời
         sau ca tụng công đức còn chưa rỗi, còn rỗi đâu mà chê cười”.
   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33   34