Page 31 - Các Đại Công Thần Trong Lich Sử Việt Nam
P. 31
32 7i/ sách 'Việt Nam - đất nước, con ngưùi'
trăm người”, nhung: “Quân đánh nhau (mãi mà) chưa phân
được thua” - vẫn đều là lời sử cũ - thì chi còn thấy một mình
tướng Lê Phụng Hiểu, với một lời nói - rõ ràng mang tính “lập
ngôn” - và một hành động - biết lựa chọn chính xác - mà thôi.
Đó là lúc mà sử cũ ghi nguyên văn:
“Phụng Hiểu tức giận rút gưom chạy thẳng đến cửa
Quảng Phúc, hô to lên rằng: “Bọn Vũ Đức Vưong ngấp nghé
ngôi báu, không coi vua kế vị vào đâu, trên thì quên ou tiên
đế, dưới thì trái nghĩa tôi con. Vì thế, thần là Phụng Hiểu, xin
đem thanh gưorn này để dâng!”.
Trong lòi nói lẫm liệt và độc đáo ấy, đối tuựng cho hành động
quyết liệt của Lê Phụng Hiểu cũng đã đuục xác định. Đó là Vũ
Đức Vương - kẻ phản nghịch trong vai hoàng tử, nhưng non trẻ
nhất và ít kinh nghiệm chiến trường nhất (vì chi mãi đến năm
1015, mới thấy sử cũ chép việc y được vua cha cho cầm quân đi
đánh nhau (để thử thách, rèn luyện) một lần duy nhất, trong khi
Đông Chinh Vương và Dực Thánh Vuưng thì trước đấy và sau đấy
đã đuực cử đi trận, liên tục và nhiều lần). Quả là vị võ tướng biết
nổi giận đúng lúc, nhưng cũng biết chọn đúng đối tượng để ra
đòn quyết định - Lê Phụng Hiểu - là một vị tuứng quân có tài.
Từ đòn đột phá quyết định của Lê Phụng Hiểu, cục diện trận
đánh tại chính tâm cung đình Thăng Long đã thay đổi hẳn; “Phủ
binh của ba vunng thua chạy. Quan quân đuổi theo, chém giết
không sót một mống. Chỉ có hai vương: Đông Chinh và Dực
Thánh, chạy thoát được. Và thế là việc ghi chép vào sử cũ danh
sách nhũng người có công lao phản đảo chính, cũng thay đổi: tên
Lê Phụng Hiểu được xếp lên trên đầu, không nhũng thế, còn
thành tên tuổi đại diện cho cả nhóm: “Bọn Phụng Hiểu”!
Hình ảnh của “bọn Phụng Hiểu” trong sử cũ, lúc này vừa
thật đẹp, lại vừa được kèm thêm một lời “lập ngôn” hết sức có
ý nghĩa nữa: