Page 30 - Các Đại Công Thần Trong Lich Sử Việt Nam
P. 30
Các dại công thần trang lịch sử Việt Nam 31
Lý Nhân Nghĩa (nói tiếp) - “Tiên đế cho điện hạ là người
hiền, đủ để nối được chí, tài đủ để làm nổi việc, nên mới đem
thiên hạ phó thác cho điện hạ. Nay giặc đến vây bứt tận cửa
cung mà vẫn ẩn nhẫn như thế, thì đối với sự phó thác của tiên
đế, ra làm sao đây?”.
Thái tử (vẫn giữ val trò người chần chừ, mong tìm một
hướng giải quyết khác), sau một hồi im lặng suy nghĩ - “Ta há
lại chẳng biết việc làm của Đường Thái, Chu Công hay sao?
Chỉ vì ta muốn che giấu tội ác của ba vưong, khiến họ tự ý rút
quân chịu tội, cốt để vẹn toàn tình cốt nhục thì hon!”.
Tuy nhiên, “cây muốn lặng (nhưng) gió chẳng đừng”,
trong lúc bên trong chính điện vẫn cứ bàn bạc, thì bên ngoài:
“Khi ấy, phủ binh của ba vưong vây bứt càng gấp” - đấy là lòi
sử cũ. Và: “Thái tử liệu không thể ngăn cản được, bèn nói; -
“Thế đã là như vậy, ta còn mặt mũi nào trông thấy ba vưong
nữa. Ta chỉ biết làm lễ thành phục đứng hầu tiên đế, ngoài ra
đều ủy thác cho các khanh cả”.
Bọn Nhân Nghĩa đều lạy, nói: - “Chết vì vua gặp nạn, là
chức phận của bọn thần. Nay đã được chỗ đáng chết, còn từ
chối gì nữa!”.
Nói xong những lời nghĩa khí, trung trinh ấy, “bọn Nhân
Nghĩa” - theo cách gọl của sử cũ - gồm những tên tuổi sau đây:
Dưong Bình, Quách Thịnh, Lý Huyền Sư, và - sau cùng là - Lê
Phụng Hiểu, đều “mở cửa cùng ra đánh, với các vệ sĩ ở trong
cung”.
Lê Phụng Hiểu, vào giai đoạn bước ngoặt của cuộc đảo
chính và phản đảo chính, ngay 3/3 năm Mậu Thìn (1028) giữa
kinh thành Thăng Long ấy, lúc đầu, chỉ được chép tên ở hàng
cuối danh sách những người chi huy cầm vũ khí xung trận.
Nhưng, đến thời khắc quyết định của trận đánh dẹp loạn, khi
mà; “Ai cũng vui lòng xông pha, đều là một người địch với