Page 375 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 375

Chúng  ta  lần  lượt  bình  luận  các  ý  kiến  trên  để  làm  sáng  tỏ  nhân  vật  người
       phụ nữ hàng chài.

       II. PHẦN TRỌNG TÂM:

          Cần làm sáng tỏ các ý kiến trên để khẳng định nhân vật ngưòi phụ nữ hàng chài.
          A.  Y  kiến  1:  “Đó  là   hìn h  ản h   người p h ụ   nữ h àn g   ch à i p h ả i  sống cam
       chịu,  n hản  nhục đ ế  thực h iện  thiên  chứ c củ a người m ẹ”.
          Tác  phẩm  “Chiếc  thuyền  ngoài  xa” của  nhà  văn  Nguyễn  Minh  Châu  đã  khép
       lại  nhưng vẫn  đọng lại trong lòng chúng ta một hình tượng nghệ  thuật khó  quên
       đó  là  hình  ảnh  người  phụ  nữ hàng chài  tại  vùng ven  biển  miền  Trung  đầy  nắng
       và cát cháy với  một  niềm xót thương vô hạn, mến phục.

          Chi  tiết 1: Người  phụ  nữ hàng chài  ngoài  40  tuồi  sống bằng nghề  lưới vó,  chị
       có gần cả  chục  đứa con,  sông trên một chiếc thuyền chật hẹp  tù  túng,  nheo  nhóc,
       cơ  cực  và  cũng  từ  trên  chiếc  thuyền  này,  nạn  bạo  lực  trong  gia  đình  lại  hiện
       hình  mà  chị  là  nạn  nhân  phải  gánh  chịu.  Oái  ăm  thay,  lúc  nào  lão  chồng,  hắn
       thấy  bực  bội  trong  người  là  hắn  cảm  thấy  khố  do  áp  lực  của  công  việc  và  cuộc
       sông khó  khăn,  tù  túng là  hắn  lại  lôi  chị  ra  đánh,  hắn  đánh  chị  như một  sự giải
       tỏa  ức  chế trong  lòng  của  hắn  và  trở thành  một  quán  tính  lặp  đi  lặp  lại  thường
       xuyên cứ “ba ngày một  trận  nhẹ” “năm  ngày một trận  nặng” chị khác gì  như một
       trái  banh  lông  để  hắn  hành  xử vô  tội  vạ  nhằm  thõa  mãn  lòng  ích  kỉ,  cá  nhân
       của  hắn,  hắn  đánh  tới  tấp  trên  tấm  lưng  áo  bạc  phếch  rách  rưới  của  chị  bằng
       chiếc thắt  lưng thật  lớn của quân  đội  Sài  Gòn  cũ,  vừa  đánh  hắn  vừa chửi với  hai
       hàm  răng  nghiến  ken  két,  hắn  chửi  thật  tàn  nhẫn:  “Mày  chết  đi  cho  ông  nhờ.
       Chúng  mày  chết  hết  đi  cho  ông  nhờ”.  Trước  hành  động tàn  bạo  vũ  phu,  dã  man
       của  lão  chồng  như thế nhưng  chị:  “không  hề  kêu  một  tiếng”  “cũng  không  chống
       trả”  “cũng  không  tìm  cách  chạy  trốn”.  Tại  sao  chị  phải  chấp  nhận  chịu  đựng  sự
       tàn  bạo  đến  như  thế?  Hay  chị  đã  trở  thành  vô  cảm?  Không!  Vì  chị  nghĩ  rằng,
       trước  tình  cảnh  này,  chị  biết  kêu  than  với  ai  đây  giữa  bô"n  bề  mênh  mông  sông
       nước  của  biển  khơi,  chị  kêu  than  dể  được  gì?  Hay  chông  trả  trước  một  người
       chồng  bạo  lực,  hung  hãn  như  thế thì  chỉ  càng  thêm  khổ  mà  thôi  và  nếu  chạy
       trôn  thì  chạy  đi  đâu,  làm  gì,  lấy  gì  để  nuôi  các  con  gần  cả  chục  đứa?  Theo  chị
       nghĩ,  tất  cả  những  phản  ứng  hay  hành  động  nào  của  chị  trong  tình  huống  này
       cũng đều  không mang tính  khả thi,  không đem lại  hiệu quả thiết thực  để rồi  chị
       phải  cam  chịu,  nhẫn  nhục,  đau  đớn  cả  thân  xác  lẫn  tâm  hồn  để  được  sông  gần
       con,  lo cho  các  con,  có  cơm  ngày hai  bữa là trách  nhiệm,  bổn  phận  của người  mẹ
       và  chị  cũng  hiểu  được  rằng,  sống  trong  bạo  lực  cùng  cái  khổ  và  bạo  hành  như
       thế này,  chị  cũng quen  dần với  nó  rồi,  thì  thôi cam chịu,  nhẫn  nhục  để được gần
       con,  sôhg  bên  con  tiếp  tục  theo  cái  nghề  này  mà  nuôi  con,  biết  làm  gì  hơn  bây


       37 4
   370   371   372   373   374   375   376   377   378   379   380