Page 365 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 365
Chi tiết 2:
Sông Hương mỗi lúc mang một diện mạo mới hoàn toàn chủ động khi sắp
xuôi về đồng bằng lúc ấy “nó đóng chặt các cửa rừng và ném chìa khóa trong
hang đá dưới chân núi Kim Phụng” với nét miêu tả đầy tính sáng tạo, nhà văn
đã hình tượng hóa con sông Hương như một con người thực thê đang làm chủ cả
một không gian bao la của sông núi hữu tình, rồi dòng sông uô'n mình theo
những đường cong thật mềm, “dòng sông mềm như tấm lụa” và ôm chân đồi
Thiên Mụ xuôi dòng về thành phố Huế, chảy ra các lăng tẩm của các vua Triều
Nguyễn đang chìm sâu trong giấc ngủ nghìn năm giữa rừng thông u tịch và dòng
sông cùng hòa nhịp với “tiếng chuông chùa Thiên Mụ ngân nga tận bờ bên kia
giữa những xóm làng trung du bát ngát tiếng gà”, o hay! chỉ một vài nét chấm
phá của Hoàng Phủ Ngọc Tường đã khấc hoạ một bức tranh thật đẹp đậm màu
sắc của Huế, Huế xưa thật thiêng liêng cồ kính giàu chất tâm linh của một thời
vang bóng đưa chúng ta tìm thấy hình ảnh dòng sông Hương mang một dáng vẻ
rất riêng, thơ mộng trữ tình đáng nhớ làm sao.
Chi tiết 3: Sông Hương xuôi về thành phô' Huế, thành phô' yêu dâu của dòng
sông và dòng sông lúc này “trôi đi chậm, thật chậm cơ hồ chỉ còn là mặt hồ yên
tĩnh” như đế được ngắm nhìn trọn vẹn thành phô yêu dâu của dòng sông, o kìa!
con sông lại rộ lên một niềm vui khi “nó dã nhìn thấy chiếc cầu trắng của thành
phố in ngần trên nền trời” đó là chiếc cầu Tràng Tiền sáu vài mười hai nhịp,
mỗi nhịp cầu như từng nhịp đập, hơi thở của người dân xứ Huê' từ bao đời nay và
đẹp thay, mỗi nhịp cầu được thi vị hóa như “một vành trăng non” nghiêng mình
soi bóng trên dòng sông xanh biêng biếc, trầm mặc nhớ thương ai, đợi chờ ai!
Toát lên một vẻ đẹp rất riêng rất Huế.
Chi tiết 4: Sông Hương lại tiếp tục xuôi về cồn Hến, một địa danh của Huê'
với bao cảnh đẹp thật nên thơ, nơi đây “quanh năm mơ màng trong sương khói”
hòa với một màu xanh biếc, màu xanh của tre của trúc của những hàng cau vùng
ngoại ô Vĩ Dạ như hòa quyện cùng với dòng sông Hương toát lên cảnh đẹp thơ
mộng tràn đầy sức sông của thiên nhiên và tình yêu lao động của con người Vĩ
Dạ thật đáng quý. Lạ thay! khi dòng sông quay gót về lại với biển cả về lại với
cội nguồn, sông Hương không xuôi dòng hướng thẳng, “nó đột ngột đổi dòng, rẽ
ngoặt sang hướng dông tây dể gặp lại thành phố lần cuối ở góc thị trấn Bao
Vinh” như muôn được ngắm nhìn vẻ đẹp của thành phô' Huế trước giờ phút chia
tay. Chứng tỏ, nhà văn đã thi vị hóa, thổi vào dòng sông Hương như một nhân
vật trữ tình, mang tâm trạng người con gái xứ Huê' trước giờ phút chia ly cũng
bận lòng lưu luyến về thành phô', thành phô' Huê' dấu yêu có khác gì như người
tình trong mộng, người bạn tri âm tri kỉ đã in sâu trong tâm thức của dòng sông
để rồi trước giờ phút chia tay, dòng sông cũng bận lòng vương vấn vì “còn về là
còn nhớ, còn lưu luyến còn vấn vương”. Vậy! dòng sông nhớ ai? vương vấn ai?
36 4