Page 362 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 362
Và có ý kiến khác cho rằng: “Con sông Hương ngoài vẻ đẹp của thiên nhiên tạo
hóa, sông Hương còn mang vẻ đẹp từ góc nhìn lịch sử và văn hóa khác với con
sông Đà”.
Cần tìm hiểu các ý kiến trên để tìm thấy vẻ đẹp của hai con sông đáng yêu,
đáng nhớ ấy và có sự khác nhau như thế nào?
II. PHẦN TRỌNG TÂM:
Vẻ đẹp con sông Đà và con sông Hương
A. Ý kiến 1: Có ý kiến cho rằng: “Con sông Dà và con sông Hương đều
mang vẻ đẹp từ công trình nghệ thuật của tạo hóa”.
1. Vẻ đẹp con sông Đà Tây B ắc;
+ Thơ mộng trữ tình dáng yêu:
“Ai về Tây Bắc chớ quên,
Sông Đà thơ mộng, trữ tình, dáng yêu”, (lời bày tỏ)
Ai một lần đã về thăm Tây Bắc, làm sao quên được hình ảnh con sông Đà
vừa thơ mộng, trữ tình đáng yêu vừa hùng vĩ, hung bạo đáng sợ mãi mãi là hình
tượng nghệ thuật là công trình kiến trúc của tạo hóa dành trọn cho người dân
Tây Bắc từ bao đời nay. Nhà thơ Nguyễn Quang Bích từng nói về con sông Đà:
“Chúng thủy giai đông tẩu. Đà Giang độc bắc lưu” ý nói hầu hết các con sông
đều chảy về hướng đông nhưng riêng con sông Đà lại xuôi dòng về hướng bắc,
chứng tỏ con sông Đà mang một vẻ đẹp rất riêng giữa vùng trời Tây Bắc.
Nguyễn Tuân với cái nhìn của một người nghệ sĩ tài hoa, tác giả đã thi vị hóa,
hình tượng hóa con sông Đà mang một diện mạo, dáng vẻ như một con người,
người thiếu nữ miền sơn cước thật đáng yêu. Dòng sông Đà như một áng tóc,
suôi tóc “tuôìi dài, tuôn dài” mượt mà thướt tha giữa đất trời Tây Bắc lúc vào
xuân, bờ sông Đà, “hoang dại như một bờ tiền sử” có lúc “bờ sông hồn nhiên như
nỗi niềm cổ tích tuổi xưa” gợi cho chúng ta tìm thấy nét đẹp bờ sông Đà vừa
hoang sơ vừa hồn nhiên tĩnh tại thật quyến rũ, nhìn về nước sông Đà lại có
nhiều sắc màu biến đổi theo bước đi của thời gian, mỗi mùa mỗi vẻ, khi mùa
xuân về nước sông Đà với “dòng xanh ngọc bích” như màu của lá cây rừng vừa
đâm chồi nảy lộc rồi khi mùa thu trở lại, nước sông Đà với sắc màu “lừ lừ chín
dỏ như da mặt người bầm di vì rượu bữa”, chứng tỏ Nguyễn Tuân có một cái
nhìn thật tinh tế sinh động từng trạng thái dáng vẻ của thiên nhiên. Tác giả
tiếp tục thổi vào lòng sông như một sinh thể có hồn, có cảm xúc nhớ thương,
buồn vui lẫn lộn như một con người thực thể với hình ảnh: “dòng sông quãng
này lửng lờ như nhớ thương những hòn đá thác xa xôi còn ở lại với thượng
nguồn Tây Bác”. Chứng tỏ bút pháp Nguyễn Tuân, ông đã thi vị hóa lòng sông
Đà cũng biết nhớ thương những hòn đá thác như người bạn đồng hành mà bây
giờ vẫn còn khoảng cách chia xa và lòng con sông Đà cũng biết vui khi nhìn
thấy “bãi sông Đà, bờ sông Đà, chuồn chuồn bươm bướm trên sông, chao ôi!
361