Page 338 - Bí Quyết Thi Đậu THPT Quooac Gia Môn Văn
P. 338

cho  đến  bây  giờ vẫn  chưa  trả xong,  chính  “món  nợ hôn  nhân” ấy  là  sợi  dây  oan
   nghiệt  trói  chặt  cuộc  đời  số  phận  của  Mỵ  với  gia  đình  thông  lí.  Mỵ  trở  thành
   “con  dâu gạt  nợ” chứng tỏ  cuộc  hôn  nhân biến  thành  cuộc mua bán  đổi  chác,  Mỵ
   trở thành  một thứ hàng hóa  để trao  đổi,  chà  đạp  lên  nhân  phẩm người thiếu nữ
   Tây  Bắc thật trắng trợn  chỉ vì  gia cảnh  nghèo.  Thương thay cho  Mỵ,  xót thương
   cho thần  phận làm người  dưới  chế độ thực dân phong kiến ở Tây Bắc thuở ấy.
      Rồi  đêm nào Mỵ cũng khóc,  Mỵ khóc nhiều tháng như thế và những giọt nước
   mắt  của  Mỵ  như chảy  ngược  vào  trong  tim  mình.  Ngày  ngày  Mỵ  quần  quật  với
   bao  công việc nặng nhọc nào  “quay sợi; chẻ  củi; bẻ  bắp; thái  cỏ  ngựa; xuống suối
   cõng nước  lên...” Mỵ  sông trong đoạ  đày,  tủi  buồn  cho  sô' phận,  lúc  nào Mỵ  cũng
   cúi  mặt,  mặt buồn  rười  rượi.  Nhưng Mỵ có  cam  chịu  sô' phận trước  cuộc sông như
   thê' hay  không?  Không!  Mỵ  không  cam  chịu  sô' phận  như thế!  Thời  kì  đầu,  Mỵ
   cảm  thấy  khổ  và  tủi  nhục  cho  sô'  phận,  Mỵ  quyết  định  tìm  đến  cái  chết  bằng
   “nám  lá  ngón”  nhưng  Mỵ  nghĩ  đến  bô' của  Mỵ,  Mỵ  không  đành  chết,  nếu  “Mỵ
   chết  đi  bố Mỵ  sẽ  khổ hơn  bao  nhiêu  lần  bây  giờ  nữa”,  thê'  rồi  Mỵ  quyết  định
   “ném  nám  lá  ngón xuống đất” tiếp tục lặng lẽ  trở lại  nhà thô'ng lí  làm thân trâu
   ngựa.  Chứng  tỏ  Mỵ  không  phải  cam  chịu  sô'  phận  trước  cuộc  sô'ng,  Mỵ  đã  thể
   hiện tinh  thần phản  kháng bằng cái chết dù  đó là hành động tiêu cực.

      -   Chi  tiết 2:
      Rồi  ngày  tháng  đi  qua,  cứ đi  qua,  Mỵ vẫn  sông trong cái  khổ và  lâu  ngày  Mỵ
    cảm  thấy  như quen  dần  đi  rồi  Mỵ  tự bày  tỏ  với  riêng mình:  “Mỵ  sống  trong cái
   khổ,  Mỵ  quen  khổ rồi”.  Dù  Mỵ  nghĩ  như  thế!  và  cũng  quen  với  cái  khổ  nhưng
   không  phải  Mỵ  nghĩ  vì  quen  với  cái  khố  mà  phải  cam  chịu  sô' phận  của  chính
   mình  trước  cuộc  sông  mà  cuộc  đời,  sô' phận  của  Mỵ  giờ  này  có  khác  ^   như bếp
   lạnh  tro  tàn  nhưng không chỉ  là bếp  lạnh  với  trò  tàn  mà  trong cái bếp lạnh  ấy,
   trong  đám  tro  tàn  ấy  vẫn  nhen  nhóm  một  ánh  lửa,  một  ngọn  lửa  và  khi  có  cơ
   hội,  nó  sẽ  bùng  lên,  cháy  lên  để  thắp  sáng  cuộc  đời  của  Mỵ  sau  này.  Đó  là  lúc
   làng  Hồng  Ngài  ăn  tết,  Mỵ  cũng  ăn  tết,  khi  Mỵ  nghe  được  tiếng  sáo  vọng  lại,
   tiếng  sáo  từ  cuộc  chơi,  đám  chơi  của  trai  gái  trong  làng,  Mỵ  lại  nhớ  về  hoài
   niệm,  nhớ  về  tiếng  sáo  của  ngày  xưa  đang  vọng  lại  bên  tai  Mỵ  và  Mỵ  đã  bừng
   tỉnh,  Mỵ  khao  khát  tự do,  khao  khát  được  tìm  về  bao  kỉ  niệm  của  thời  con  gái,
    Mỵ tự thì  thầm:  “Mỵ  trẻ lắm.  Mỵ  vẫn  còn  trẻ.  Mỵ  muốn  đi  chơi”.  Lời  nói  của Mỵ
    thôt  ra  là  thế  hiện  tinh  thần  phản  kháng,  đấu  tranh  chông  lại  thần  quyền  và
    cường  quyền,  Mỵ  còn  nghĩ,  có  biết  bao  phụ  nữ  có  chồng,  họ  cũng  đi  chơi  huông
    hồ  gì  Mỵ  và  A  Sử  có  tình  ý  với  nhau  đâu  mà  phải  sô'ng  với  nhau  và  Mỵ  quyết
    định  vào  buồng khêu  đèn  sáng,  lấy  chiếc váy hoa  đẹp bước  ra ngoài  đi  theo  cuộc
    chơi.  Quá  trình  diễn  biến  về  suy  nghĩ  và  hành  động  của  Mỵ  lúc  bấy  giờ,  chứng
    tỏ  Mỵ  không  phải  cam  chịu  sô' phận  trước  cuộc  sông,  Mỵ  không buông xuôi,  đầu
    hàng  trước  sô  phận  của  cuộc  đời  mình.  Phải  chăng,  Mỵ  đang  đôi  đầu  với  phong
    ba bão táp  nhưng Mỵ không cúi  đầu châ'p nhận trước bão táp.
                                                                               3 3 7
   333   334   335   336   337   338   339   340   341   342   343