Page 78 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 78
bán cơm tấm bì, bò kho, bán ở lề đường, trái luật lệ, khi
công an không cho bán nữa, cô mới dẹp. Lúc này không
đủ sống, tại vì nuôi tới 5 đứa con cùng với một số bà con
dòng họ lúc đó nghèo lắm. Bán lần lần trong nhà không
còn một cái gì thuộc về máy móc... Bữa nọ túng tiền quá
rồi, cô đành phải bán cây đàn, mà cây đàn này là cho các
con cô đang học, tụi nó học được 8 năm, 8 năm cô ráng
giữ... Trong cuộc đời tất cả cái gì cô sắm rồi cô bán, cô
không tiếc rẻ cái gì hết, bởi vì tới lúc nào thì mình xử lý
theo lúc đó. Nhưng khi bán cây đàn đó, thực sự đối với
cô rất kinh khủng, cô buồn đến nỗi khi nhìn thấy người
ta mang cây đàn đi, nói thiệt, như cô bán linh hồn của
mình. Tất cả gia đình buồn bã, từ đó về sau trong nhà
như không còn tiếng động nữa”.
Do đó, cây đàn piano là món đồ đầu tiên mà chúng
tôi ưu tiên mua tuy lúc đó tiền bạc cũng còn khá eo hẹp.
Trong tâm trí tôi tiếng đàn góp phần tạo nên mái ấm gia
đình và nó giúp tôi thoát ra khỏi những căng thẳng của
cuộc sống hàng ngày. Chơi một bản nhạc còn giúp tôi
nhớ rằng thế giói này rộng lớn hơn cái vưong quốc công
việc mà tôi đang đắm mình trong đó.
Có một điều trùng họp là cũng chính nhờ cây đàn
piano mà tôi đã quyến rũ được người yêu của mình khi
còn làm nhân viên phục vụ tại Khách sạn Đệ Nhất. Còn
nhớ, cứ chiều đến sau khi rảnh việc là tôi mon men đến
khu vực tiền sảnh của khách sạn, nơi có kê một chiếc đàn
piano cũ mà ít khi có ai đụng đến. Tôi thường dạo vài bản
Làm giám đóc khách sạn • 79