Page 74 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 74
đời tôi thấy ba tôi bỏ cuộc giữa chừng dù chỉ là trong
một cuộc choi, và sau này tôi mới biết đó cũng là một
trong những dấu hiệu của căn bệnh ung thư quái ác đã
xâm nhập vào cơ thể của ba từ lúc nào không hay. Bệnh
viện gọi nó là bệnh “đa u tủy” hay tên chuyên môn tiếng
Anh là Multiple Myeloma, một loại ung thư rất hiếm gặp.
Ba tôi đối diện với cái chết thật bình tĩnh, ông tận
dụng tối đa thời gian ngắn ngủi còn lại để bắt đầu viết
cuốn Hồi Ký Không Tên kể về cuộc đòi đầy sóng gió của
mình, và hoàn tất nó trong những ngày cuối cùng ngay
trên giường bệnh của bệnh viện Ung Bướu Thành phố Hồ
Chí Minh. Ba tôi chưa kịp nhìn quyển sách nằm trên kệ
của nhà sách Nguyễn Huệ mà mỗi lần có dịp ghé ngang
là tôi tranh thủ kiểm tra xem nó còn hiện diện ở đó hay
không. Nhiều khi nhìn quyển sách trên kệ mà tôi nhớ ba
tôi quá nên lại âm thầm mua thêm một quyển.
Ba tôi ra đi trong sự yên bình nhất mà tất cả anh em
chúng tôi có thể sắp xếp được, trong đó quý giá nhất đối
với ông có lẽ là giây phút tất cả chúng tôi - anh em dâu
rể - đã cùng có mặt, quây quần nắm tay nhau để tiễn ba
ra đi, đúng theo ước nguyện của ông. Đó cũng là lần đầu
tiên và duy nhất trong đời tôi chứng kiến cái mà người
ta gọi là "hoi thở cuối cùng”. Hơi thở cuối cùng của ba
tôi thật dài, nhẹ nhõm như thật sự trút hết gánh nặng
của trần gian. Ba tôi để lại lòi dạy cuối cùng trước khi ra
đi là tất cả anh em chúng tôi phải biết thưong yêu nhau,
đùm bọc lấy nhau trong mọi hoàn cảnh.
Làm giám đâc khách sạn • 75