Page 77 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 77
Phú Nhuận. Căn nhà này người bán cũng vừa mới xây
xong chưa ai ở, nên bên trong trống phốc và còn thom
mùi son mới.
Chúng tôi quyết định dọn về ở ngay mà chẳng cần
quan tâm đến yếu tố căn nhà vẫn chưa được hoàn thiện,
đồ đạc còn khá sơ sài. Mỗi tháng lãnh lưong ra chúng tôi
lại mua thêm một món mới, bắt đầu là máy lạnh rồi TV,
tủ lạnh và các trang thiết bị cần thiết khác của một gia
đình. Cây đàn piano có lẽ là tài sản quý giá nhất vì đối với
tôi nó là biểu tượng tinh thần của sự hạnh phúc, yêu đời.
Cây đàn piano làm tôi nhớ lại thòi gian mà mấy anh
em chúng tôi còn nhỏ và sống trong một căn hộ của
chung cư nằm khuất trên đường Lê Lợi, quận 1. Chúng
tôi được học đàn từ nhỏ nhưng phải đến lớn mói thật sự
đánh giá cao vì có thể tự chơi các bản nhạc trữ tình mà
mình yêu thích. Tôi rất thích nhạc tiền chiến của Trịnh
Công Sơn, Phạm Duy, Cung Tiến, Đoàn Chuẩn - Từ Linh,
Nguyễn Văn Thưcmg, Đặng Thế Phong... Thời niên thiếu
anh em chúng tôi gắn chặt vói cây đàn, nhất là những
buổi tối có vài người bạn tụm lại vói nhau ca hát.
Có lúc kinh tế gia đình tôi lâm vào cảnh khó khăn nên
mẹ tôi phải bán đi hầu như tất cả những tài sản, vật dụng
trong nhà để kiếm tiền đi chợ. Cây đàn piano là món cuối
cùng mà mẹ tôi phải đứt ruột bán đi khi không còn gì để
bán. Tôi xin trích nguyên văn đoạn trả lời phỏng vấn của
mẹ tôi với nhà báo Tạ Bích Loan (một trong những lần
hiếm hoi mẹ tôi nhận lòi trả lời phỏng vấn): “Lúc đó cô
78 • Bâu trời khôrìg chì có màu xatìh