Page 26 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 26
Tuy nhiên, có một thứ mà tôi không bao giờ tiết kiệm,
đó là tiền gửi thư về Việt Nam. Nói đúng hon là gửi thư
về cho Mai, người yêu đang chờ đợi tôi từng ngày tại quê
nhà. Chúng tôi viết thư cho nhau thường xuyên đến nỗi
không còn cảm thấy bị xa cách nữa. Trong suốt hơn 5
năm du học, hầu như mỗi ngày tôi đều nhận một lá thư
từ Việt Nam có mùi hương thom nhè nhẹ, đôi khi còn có
điểm vài vết nhòe. Mỗi lá thư là mỗi tâm trạng của mỗi
thòi khắc cụ thể, nhưng có cùng một sứ mệnh là làm cho
cả người đọc và ngưòi viết ra nó cảm thấy mạnh mẽ hơn.
Thời đó nhờ khoa học kỹ thuật chưa đủ tiến bộ nên con
người có cơ hội sống lãng mạn hơn.
Cũng như chiếc xe đạp vậy, bao nhiêu là kỷ niệm
thơ mộng, đẹp đẽ đã gắn liền vói nó. Tôi và Mai đạp xe
song song về nhà mỗi ngày sau khi tan ca, từ quận Tân
Bình về đến nhà Mai trong một con hẻm nhỏ ỡ quận 3,
nhưng lại không vào nhà mà cùng nhau đi tiếp đến nhà
tôi ở quận 1, sau đó cả hai lại quay ngược lại quận 3, cứ
như thê đôi khi chúng tôi quay đi quay lại mấy vòng mà
không thấy mệt!
Đạp xe về nhà một mình từ khách sạn Travelodge lúc
2-3 giờ sáng thì lại khác hẳn! Con đường lạnh lẽo vắng
ngắt hình như chỉ còn có tôi và nỗi cô đơn là đang tồn
tại. Tôi luôn bị ám ảnh bởi suy nghĩ tôi có thể bị xe hoi
tông từ phía sau do một gã say rượu hay kỳ thị chủng tộc
nào đó, vì giờ đó chẳng có ai ngoài đường, về đến nhà,
tắm rửa xong là đã hơn 3h sáng. Chợp mắt được vài tiếng
26 • Bâu trời không chì có màu xanh