Page 161 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 161
bước chân phát triển nghề nghiệp của họ. Triết lý quản
trị xem nhân viên như "khách hàng nội bộ” của tôi đã
vô tình trở nên mờ nhạt khi số lượng tiệm phở không
ngừng gia tăng.
Thay vào đó, tôi bắt đầu dựa vào đội ngũ quản trị với
nhiều tầng lóp, bài bản hon nhưng thiếu cái nhìn chi tiết,
đồng cảm và đầy đam mê của một nhà sáng lập. Chưa
kể chúng tôi cũng bắt đầu mắc sai lầm khi tuyển dụng
thêm nhiều nhà quản trị cấp cao có khả năng nhưng
không phù họp với văn hóa của công ty. Đa sô họ đều
thông minh nhưng mục tiêu gia nhập công ty của họ
khác vói những gì mà tôi mong đợi. Không ít trong số này
chỉ quan tâm đến mức lưcmg và những quyền lợi mà họ
được hưởng hoặc tệ hon nữa, chỉ lấy kinh nghiệm và lý
lịch từng làm qua ở công ty chúng tôi. Tôi lại phải học
lại bài học đã từng học bao nhiều lần trước đây, là tất cả
phải bắt đầu từ con người. Con người làm nên thưong
hiệu, chứ không phải ngược lại.
Nhưng thách thức khẩn cấp nhất lại đến từ vấn đề tìm
vốn đầu tư mới. Có quá nhiều việc quan trọng tôi cần
phải làm trong giai đoạn này mà tất cả đều cần đến tiền.
Cụ thể là tôi cần nâng cấp toàn bộ hệ thống cửa hàng
hiện hữu của mình sau một thời gian dài đưa vào hoạt
động. Thông thường các chuỗi nhà hàng trên thê giới trễ
nhất cứ mỗi 5 năm là phải đại tu hoặc cơ cấu lại mô hình
kinh doanh. Những tiệm phở, những chiến binh già của
tôi cần một bộ áo giáp mới khỏe khoắn hơn và phù họp
162 • Bâu trời không chì có màu xanh