Page 142 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 142
lên. Tôi bước lên sân khấu ngay đúng lúc bài “Bonjour
VietNam” (Xin chào Việt Nam) của ca sỹ Việt kiều Phạm
Quỳnh Anh được phát ra cùng vói đoạn phim ngắn giới
thiệu về món phở của Việt Nam. Mọi người trong hội
trường quá ấn tượng với phần mở đầu của tôi nên đã
dành ngay một tràng pháo tay giòn giã.
Tôi bắt đầu phần trình bày của mình bằng câu chuyện
hình thành ý tưởng của mô hình tiệm phở hiện đại, rồi
phát triển nó như thế nào thông qua việc xây dựng chuỗi
và bán nhượng quyền. Tôi cũng chia sẻ quan điểm của
mình về xu thế ẩm thực trong tưong lai, đó là phải nhanh,
phải dinh dưỡng và phải truyền thống. Tôi đặc biệt đề
cập nhiều đến những khó khăn mà mình gặp phải khi
kinh doanh trong môi trường của một nền kinh tế vừa
mới nổi. Tôi thấy mọi người thật hào hứng với những trải
nghiệm chân thành nhưng “không giống ai” của tôi. Cả
khán phòng còn cười vang khi có đoạn tôi nói vui rằng ở
Việt Nam người ta xem “com’ như vợ và “phở” như người
tình, bởi vậy mới có câu "sáng chở Com đi ăn phở, tối
chở Phở đi ăn com!". Bài nói chuyện của tôi bị gián đoạn
nhiều lần bởi những tràng pháo tay, tràng cười, làm tôi
cảm thấy như mình đang trên sân khấu biểu diễn chứ
không phải đang nói chuyện nghiêm túc về kinh doanh.
Tôi nhận thấy những thất bại của mình lại đem đến
nhiều điều thú vị cho người nghe hơn là những thành
công. Có lẽ vì họ thấy chính mình trong đó.
Lần đó kết quả thăm dò ngay vào cuối chương trình
Nói chuyện trước công chúng • 143