Page 138 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 138
Hôm đó tôi cùng với hai người bạn du học sinh phải đứng
trước lóp để trình bày và trả lời chất vấn về đề án nghiên
cứu nhóm của mình. Chưa bao giờ phát biểu trước đám
đông toàn người úc và thiếu sự chuẩn bị nghiêm túc,
cộng thêm vốn tiếng Anh còn nghèo nàn, tôi cảm thấy
tay chân dư thừa, ăn nói ngọng nghịu và không chữ nào
khóp vói chữ nào. Nói chính xác hoTi là tôi không biết
mình đang nói gì. Thật xấu hổ, tôi như muốn chui ngay
xuống mặt đất để không còn nhìn thấy ai nữa, giống như
phản ứng của loài đà điểu khi lâm nguy.
Thảm họa này như hồi chuông báo động, là nếu
không khắc phục ngay sự yếu kém trong khả năng trình
bày trước đám đông thì 3 năm đại học của tôi sẽ trở thành
một địa ngục trần gian, vì hầu như cứ vài tuần là tôi có
thể phải đứng ra trước lóp phát biểu như vậy. Đây là cách
học rất khác biệt so với thời tôi còn học ở quê nhà. Thê
là tôi tức tốc lao vào thư viện tìm đọc rất nhiều tài liệu
chỉ dẫn về kỹ năng diễn thuyết và phát biểu trước công
chúng. Sau này tôi phát hiện ra rằng gần như tất cả cái
gì hiện hữu trên đời này đều có sách hay tài liệu đâu đó
để tham khảo.
Tôi quyết chí phải lấy lại uy tín thông qua bài thuyết
trình dài 45 phút sắp tới mang chủ đề về consumer
behaviour (tâm lý khách hàng). Và sau gần hai tuần
chuẩn bị tôi đã làm ngạc nhiên tất cả bạn học và thầy
cô để đạt điểm số cao nhất lóp. Qua sự kiện này, tôi
khám phá ra rằng, ngôn ngữ chỉ là công cụ, quan trọng
Nói chuyện trước cõng chúng • 139