Page 135 - Bầu Trời Không Có Chỉ Màu Xanh
P. 135
cho tôi cảm thấy rất tự hào vì đây là cuộc bình chọn bởi
độc giả cả nước, và đặc biệt là trong danh sách đó bao
gồm những người mà tôi ngưỡng mộ như giáo sư Ngô
Bảo Châu, nhạc sỹ Đặng Thái Son hay nhà nghiên cứu
văn hóa Trần Văn Khê.
Đối với báo đài quốc tế có mục đích tốt, tôi cũng
không ngần ngại họp tác vì tôi luôn nghĩ đến việc quảng
bá hình ảnh đất nước và con người Việt Nam. Đó là một
đất nước đầy năng lượng và đang vưcm lên từng ngày.
Tôi cũng nghĩ đến những lợi ích to lớn cho thưcmg hiệu
của tôi trên trường quốc tế. Thử hỏi một mẩu quảng
cáo trên tờ báo hàng đầu thế giới như The New York
Times sẽ tốn bao nhiêu tiền? Chắc chắn là một con sô
không nhỏ nhưng hiệu quả thì không đáng kể vì thông
tin quảng cáo cần phải lặp đi lặp lại nhiều lần mói phát
huy tác dụng, và suy cho cùng thì nó cũng chỉ là quảng
cáo. Trong khi một bài phỏng vấn hay một bài báo mà
người khác viết về mình là một câu chuyện khách quan
cụ thể, người thật việc thật. Mỗi lần trả lòi phỏng vấn, tôi
luôn tâm niệm là chỉ nói những gì mình biết, nói đúng
sự thật nhưng có lợi cho thưcmg hiệu mình, cho đất nước
và con người Việt Nam.
Năm 2007 tôi phối họp với Đại sứ quán úc để tổ chức
một buổi dạy nấu phở cho Ngài Steven Smith khi ông lần
đầu tiên thăm chính thức Việt Nam vói tư cách tân Ngoại
trưởng của úc (năm 2010 trở thành Bộ trưởng bộ Quốc
Phòng). Tôi nghĩ đây là cách tự giói thiệu đầy thân thiện
136 • Bâu trời khôrtg chì có màu xanh