Page 410 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 410
với kẻ bại trận. Trước sau cư xử theo đúng truyền
thống nhân, nghĩa, lễ, trí, tín má Trung Hoa tự hào.
Đối với Trung Hoa như thế nào, thì đối với Pháp,
Mỹ cũng thê. Đánh đi đôi với đầm, và đàm trên cơ
sở văn hóa chân chính của đối phương mà đối phương
không cách nào từ bỏ được.
Một quân đội xâm lược chỉ có thể tiến hành
xâm lược trong trường hợp tiến lên có thể chết nhưng
còn có thể sống nếu chiến thắng, trái lại rút lui thì
bị giết chết. Nhưng khi đánh Việt Nam, nó lâm vào
một tình thế khác. Người Việt Nam khồng giết tù
binh, hàng binh, mà đối xử nhân đạo rồi cho họ về
nước. Khi họ về nước, họ ở vào một trong hai tình
thế. Hoặc là họ bị giết. Nhưng nếu họ bị chính người
Trung Quốc giết trong khi người Việt Nam tha thì
còn ai sẽ đi lính cho nhà vua? Còn nếu để họ sống
thì một đồn mười, mười đồn trăm, làm cách nào
tiếp tục chiến tranh được ‘nữa? Cho nên sau mỗi
lần trả tủ binh hàng loạt là chiến tranh kết thúc,
dù là ở đời Lý, đòi Trần, đời Lê, Quang Trung hay
đánh với Pháp, với Mỹ. Không phải đối phương kiệt
sức mà thực tế không có danh nghĩa gì để tiếp tục
chiên tranh.
Chiến lược tâm công, đánh bại ý chí xâm lược
cũng xuất phát từ biện pháp dùng chính văn hóa
của đối phương làm đối phương từ bỏ xâm lược. Con
người giống nhau. Hồ Chí Minh khẳng định: "Tuy
phong tục mỗi nơi m ột khác, nhưng có m ột điểu thì
dân nào cũng như dân nào. Điều đó là dân tộc nào
cũng ưa sự lành mà ghét sự dữ”.
412