Page 35 - Bản Sắc Văn Hóa Việt Nam
P. 35
cho nước Ngô là thí dụ nổi bật. ELhông có khái niệm
nước như một tồn tại cao nhất đòi hỏi người dân
phải hi sinh cho nó như Việt Nam. Trong tâm thức
Trung Hoa, nước ngày xưa là gắn liền với dòng họ
cai trị đến mức Hán Phi nói: "Người ta nói nước Te
m ất không phải là nói đất đai thành quách nó mất
mà nói họ Lữ không cẩm quyển mà họ Điền được
dùng(l). Ai đọc "Tam quốc chí diễn nghĩa" đều thấy
người ta giết nhau không phải vì Trung Quốc mà
vì để cho họ Lưu, họ Tào hay họ Tôn cai trị thiên
hạ, và tất cả những người hi sinh như vậy đều được
người Trung Quốc gọi là trung thần. Cho nên, dù
cho Trung Hoa rộng lớn, văn hóa cao nhất thế giới,
lịch sử của nó vẫn trải qua nhiều lần phân chia,
rồi bị dị tộc cai trị một phần hay cả nước. Chính
Tôn T rung Sơn trong "Tam dân chủ nghĩa"
khẳng định:
"Cái mà người Trung Quốc sùng bái nhất là chủ
nghĩa gia tộc và chủ nghĩa tông tộc, không có chủ
nghĩa quốc tộc... Còn đối với quốc gia, trước nay
người ta chưa hề có một lẩn hi sinh cực lớn, do đó
sức đoàn kết của người Trung Quốc chỉ có thể đạt
đến tông tộc, chưa mở rộng đến quốc gia"(2).
ở châu Âu, trước phong tráo dân tộc của giai
cấp tư sản, toán bộ đất đai bị các lãnh chúa phong
kiến chiếm, và người dân là nông nô chỉ biết có
lãnh chúa không biết có nước, họ chỉ nộp tô cho
lãnh chúa và khi lãnh chúa bán đất thì bán luôn
cả nông nô trên mảnh đất náy. Chiến tranh xẩy ra
liên miên giữa các lãnh chúa không phải là chiến
37