Page 131 - AllbertEstens
P. 131
vũ trụ tăng lên với tốc độ ngày càng lớn. Nhưng rồi trường này
sẽ yếu đi, năng lượng còn lại của nó chuyển thành bức xạ và vũ
trụ nỏ ra theo sự mô tả trong mô hình Big Bang.
Lý thuyết vũ trụ lạm phát đã được Alan Guth đưa ra năm
1981 và được một sô" tác giả cải tiến một cách đáng kể vào năm
1982: Andrei D. Linde ở Nga và Andreas Albrecht và Paul J.
Steinhard ở Mỹ. Những nghiên cứu tiếp tục đã dẫn đến nhiều
mô hình lạm phát khác nhau: lạm phát cũ, lạm phát mối, lạm
phát hỗn loạn, lạm phát lai, lạm phát mở. Mỗi mô hình lại có
thể gồm những phân mô hình khác nhau như siêu đốỉ xứng,
siêu tự nhiên, siêu mỏ rộng. Nói cách khác, chúng ta chưa có
một lý thuyết lạm phát duy nhất mà chỉ là một cái khung để
nghiên cứu mối liên quan giữa vật lý hạt và hấp dẫn. Sự phát
triển cơ sở vật lý hạt của lý thuyết lạm phát hiện đang đừợc
nghiên cứu và thế hệ các thiết bị thiên vản mới đang được
chuẩn bị sẽ cho phép người ta loại bớt các mô hình đang cạnh
tranh nhau và giữ lại một sô" ít mô hình thích hợp.
Đã có một sô" thí nghiệm cho thấy tính phẳng của vũ trụ,
thí dụ như thí nghiệm tiến hành với các đêtectơ sóng micrô
nhạy trên khinh khí cầu BOOMERANG (Balloon Observations
of Millimetric Extragalactic Radiation and Geophysics) bay
trong 10 ngày ỏ Nam cực cuối năm 1998. Các kết quả phân tích
sô" liệu thu được công bô' trên tạp chí "Nature" tháng 4 nảm 2001
là một sự ủng hộ đối vối các nhà vủ trụ học theo quan điểm
"phẳng". Các kết quả mới nhất từ vệ tinh WMAP (công bô" năm
2003) đã khẳng định vối độ tin cậy cao quan điểm này [4].
Nếu vũ trụ là phẳng thì mật độ vật chất (kể cả năng lượng
tương đương khối lượng) của vũ trụ, p, phải bằng mật độ tới hạn
pc (khoảng 10-26 kg/m3 hay gần 5 proton trong lm3), tức là đại
lượng n m = p/pc phải bằng 1 (tương ứng với độ cong k bằng 0).
Song tất cả các bức xạ và vật chất thông thường (nhìn thấy và
129