Page 128 - AllbertEstens
P. 128
III. LẠM PHÁT
«
Mô hình Big Bang như đã trình bày có một sô" hạn chế:
- Tính trơn tru (đồng đều) quy mô lớn (large-scale
smoothness): Tại sao không gian lại đồng chất và đẳng hướng ?
- Tính không đồng chất quy mô nhỏ (sự hình thành các
sao, các thiên hà, các cụm thiên hà, các vùng trống, các siêu
cụm thiên hà có kích thước từ nhỏ hơn 1 Mps đến 100 Mps và có
thể hơn): Phải chăng chúng có nguồn gốc từ các thăng giáng
mật độ nguyên thủy ?
- Tính phẳng không gian: Tại sao Q lại vào cỡ 1 ? Ta nhớ
lại rằng trong vũ trụ sốm R ~ t1/2, H ~ t 1 như đã nói ở trên, do
đ ó Q ~ l + t - > l khi t -> 0. Như vậy ở vũ trụ sóm, Q = Q0 phải
cực kỳ sát với 1, nếu không vũ trụ sẽ suy sụp trong chốíc lát nếu
Q0 > 1, hoặc nở rất nhanh (đạt nhiệt độ bức xạ phông sau 1011
see !) nếu Q0 < 1.
Bản chất của hằng số vũ trụ học A ?
Các hạn chế trên đây hiện được xem là có thể giải quyết
được bằng lý thuyết vũ trụ lạm phát theo đó, khi tuổi của vũ trụ
còn chưa hơn 10'35 giây, có một thời kỳ ở đó vũ trụ đã nở ra với
tốc độ cực nhanh, hơn cả tốc độ của ánh sáng: Chỉ trong khoảng
10-34 giây, kích thước của vũ trụ, theo kiểu hàm mũ, tăng
khoảng 1043 lần, vượt cả vũ trụ quan sát được ("lạm phát" vũ trụ
!) (hình 7). Sự nổ nhanh hơn ánh sáng này không có nghĩa là các
nguyên lý của lý thuyết tương đối (hẹp) không còn đúng nữa. Lý
thuyết này chỉ cấm sự vượt rào ánh sáng đối vối các vật thể
chuyển động trong không gian, không cấm bản thân sự nở của
không gian. Còn những gì của vũ trụ đã sản sinh ra và đã vượt
ra bên ngoài "vũ trụ quan sát được" thì chúng ta không quan
sát được vì ánh sáng từ đó chưa thể đến với chúng ta được
126